Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng
Chương 98 : Bà xã, em thật là thơm!
Ngày đăng: 19:10 19/04/20
Editor: tamthuonglac
Người Bạch gia sau khi ngượng ngập rời đi, trong phòng khách rất nhanh đã khôi phục một mảnh an bình và yên tĩnh.
Tống Chi Nhậm ôm Mỗ Mỗ khóc đến đỏ cả mũi, quay sang hai vợ chồng ngồi ở một bên lên tiếng: "Nếu đã lĩnh chứng, cử hành hôn lễ là điều nhất định, Tống gia chúng ta mà nói không bao giờ bạc đãi nàng dâu."
Cận Tử Kỳ im lặng mà cười cười, cũng không có ý kiến gì, Tống Kỳ Diễn cũng không để ý không e dè xử lý.
"Các con vẫn ở tại nhà Tử Kỳ cũng không phải là biện pháp, đến lúc làm xong lễ cưới thì chuyển tới ở đi!"
Lời của Tống Chi Nhậm vừa nói ra, lập tức có người ngồi không yên.
Tống Nhiễm Cầm chợt đứng lên: "Cha, cha như thế nào......"
Miệng khẽ nhếch, một bộ dáng không dám tin.
Trước đó Tống Chi Nhậm đối với việc Tống Kỳ Diễn chuyển ra ngoài sống tự lập thì nhắm một mắt mở một mắt, thậm chí khi Tống Kỳ Diễn xách theo hành lý dọn vào Cận gia cũng không đứng ra nói một câu phản đối.
Giờ phút này lại trực tiếp đề xuất muốn Tống Kỳ Diễn mang theo vợ con chuyển vào đại viện Tống gia, cái quyết định này tới quá mức đột ngột, làm cho Tống Nhiễm Cầm vốn cho là mình có thể luôn luôn bá chiếm Tống gia phải hoảng hốt lo sợ.
Tống Nhiễm Cầm nhất thời một hồi lâu quên mất nói chuyện, chẳng qua là căng lớn con mắt nhìn Cận Tử Kỳ và Tống Kỳ Diễn ở đối diện.
Chỉ sợ bỏ lỡ một chút xíu biểu tình biến hóa trên mặt họ.
Bà đang đợi họ đưa ra câu trả lời, mà đáy mắt bà vẫn lóe ra ánh mắt chờ mong.
—— mong mỏi Tống Kỳ Diễn bọn họ sẽ thẳng thắn mạnh mẽ mà cự tuyệt chuyện chuyển đến.
Chuyện Tống Kỳ Diễn và Tống Chi Nhậm không hợp nhau, Tống Nhiễm Cầm cũng không phải là không biết.
Đây cũng là lý do bà không hiểu tại sao Tống Chi Nhậm trong lúc bất chợt lại muốn bọn họ chuyển chỗ đến đây.
Đây không phải là tự tìm tội ình sao?
Nhưng Tống Nhiễm Cầm sau khi kinh ngạc, lại quên mất một điểm ——
Luân chi nhạc (niềm vui gia đình). Đặc biệt là đối với kiểu người già như Tống Chi Nhậm như gỗ sắp sửa mục mà nói rất là coi trọng.
Tống Kỳ Diễn thế nào cũng sẽ chọc cho ông tức giận, nhưng tóm lại dù sao vẫn là cốt nhục của mình, theo họ Tống của mình!
Tống Chi Nhậm làm như không thấy được Tống Nhiễm Cầm hoảng hốt, vẫn nhìn hai vợ chồng tiếp tục nói: "Chờ các con dọn đến đây thì chuyển đến toà nhà chính ở đi, dù sao phòng trống không cũng là trống không."
"Cha, toà nhà chính luôn luôn chỉ là cha ở, như thế nào đột nhiên để cho nhiều người như vậy chuyển vào?"
Vui tươi hớn hở mà nâng Mỗ Mỗ thông minh lanh lợi lên, nhìn như thế nào cũng thấy yêu thích.
Tống Chi Nhậm cười đến mức thấy răng không thấy mắt: "Đứa cháu nhỏ tinh quái của tôi, vài ngày không gặp có thể tưởng tượng nhớ chết ông cố... Không đúng, phải là ông nội, đúng vậy, là ông nội, ha ha!"
"Mỗ Mỗ cũng nhớ ông nội!" Cận Mỗ Mỗ chớp mắt to, ngước khuôn mặt quả táo lên, bàn tay nhỏ bé ôm lấy mặt Tống Chi Nhậm, ngạc nhiên"A" một tiếng: "Ai nha, mấy ngày không thấy ông nội, ông nội càng thêm trẻ tuổi ra đây!"
Tống Chi Nhậm nghe lời này xong nhất thời cười đến không khép miệng: "Có thật không? Cục cưng nói như vậy, thật sự nghe thấy trong lòng ông nội rất thoải mái, có thể so với ba ba kia của con tốt hơn không biết gấp bao nhiêu lần ——"
"Tôi nói khen thì khen đi, như thế nào cũng mang tôi ra để tổn hại như vậy?" Tống Kỳ Diễn sờ sờ sóng mũi cao thẳng của mình.
Tống Chi Nhậm hầm hừ mà liếc xéo Tống Kỳ Diễn một cái, ngược lại nhìn Mỗ Mỗ lại là vẻ mặt từ ái mà cười cười.
"Đúng rồi, trước đó hai ngày ta có đi mời cao tăng Phạm Âm tự xem ngày sinh tháng đẻ của cục cưng chúng ta, cao tăng nói mệnh của cục cưng là đại phú đại lợi, nếu như sinh ở cổ đại trong tương lai sẽ là người tài năng tương xứng, đặc biệt ban cho tên Vũ Cơ(*)."
"Ngu Cơ (*)?" Tống Kỳ Diễn mới vừa hớp một ngụm trà vào miệng thiếu chút nữa phun ra ngoài, nhìn qua Tống Chi Nhậm mặt mũi tràn đầy đắc ý, "Tên gì hay không lấy hết lần này tới lần khác phải gọi Ngu Cơ, con lừa ngốc kia như thế nào đặt ra tên như vậy?"
*Vũ Cơ (Yǔ Jī) và Ngu Cơ (Yú Jī) phát âm nghe gần giống nhau nên anh chị hiểu lầm.
Tống Chi Nhậm lập tức mất hứng, "Cái gì con lừa ngốc, đó là cao tăng đắc đạo, đặt tên hiển nhiên cũng là thuận theo mệnh rồi, cục cưng chúng ta sau này lập tức gọi Tống Vũ Cơ!"
Khóe mắt Cận Tử Kỳ khẽ động, cái tên gọi "Ngu Cơ" này đúng là có phần vượt quá giới hạn......
"Tống lão, người xem có thể để cao tăng lại đặt một cái tên khác hay không, Mỗ Mỗ là một bé trai, gọi Ngu Cơ có bao nhiêu không thích hợp." Cận Tử Kỳ lên tiếng thương lượng nói.
Tống Chi Nhậm thấy cha mẹ đứa nhỏ đối với tên đều có ý kiến, trong lòng cũng không thoải mái.
"Cái gì gọi là đặt lại một cái tên khác, các ngươi đây là muốn không tôn trọng thần linh sao? Cao tăng ban tên cho đó là phúc khí lớn lao của Tống gia chúng ta, cứ quyết định như vậy, sau này Mỗ Mỗ chúng ta gọi là Vũ Cơ!"
Cận Tử Kỳ không nhịn được giơ tay lên vuốt trán, Ngu Cơ, gọi như thế trong lòng đều có điểm khó chịu.
Vẫn không thể gọi giống như những đứa trẻ khác, Cơ Cơ, Tiểu Cơ, Aaa...
Tống Kỳ Diễn trực tiếp khịt mũi coi thường: "Sao cha không để cho cao tăng đặt tên cho con trai tôi là Hạng Vũ đi? Đây chẳng phải là danh hiệu càng thêm vang dội sao?"
Tống Chi Nhậm lại thật giống như không nghe ra ý châm chọc trong lời nói của Tống Kỳ Diễn, vỗ đầu gối của mình, vui tươi hớn hở nói: "Hôm kia ta đi trong miếu, gặp được một lão huynh đệ, ông ta cũng đi cầu phúc cho cháu gái của ông vừa mới đầy tháng, cao tăng cũng đặt tên cho cháu gái ông ấy, chính là Tương Vũ trong miệng tiểu tử ngươi, hình như họ Lục, đúng rồi, gọi là Lục Tương Vũ."
(*) Hạng Vũ (Xiàng Yǔ) và Tương Vũ (Xiāng Yǔ) cũng phát âm gần giống nhau.
Cận Tử Kỳ: "......"
Tống Kỳ Diễn: "......" Tục ngữ bệnh tới như núi sập, nói chẳng lẽ chính là Tống Kỳ Diễn người này sao?