Hôn Nhân Giả
Chương 14 : Yêu sâu nặng - P1
Ngày đăng: 15:35 19/04/20
Edit: Pingki
“Trời ơi, chuyện không hay rồi.”
Ninh Phi đang tập trung lái xe, đột nhiên ở băng ghế sau vang lên tiếng than trời của Cố Ái, ngẩng đầu lên nhìn qua kính chiếu hậu một cái, thì ra Cố Ái đang nhăn mặt vò đầu nhìn về phía Lâm Trình: “Vừa rồi chúng ta ở trên sân thượng anh có nhìn thấy ở đó có phóng viên nào không? Tôi chỉ lo chú ý đến cô gái kia, không để ý xem xung quanh có tên phóng viên nào đến săn tin hay không.”
Lâm Trình liếc nhìn cô một cái, gật đầu: “Có thấy.”
“Sao?” Nghe anh đáp lời như vậy, mặt mày Cố Ái nhăn nhó: “Không phải chứ? Nếu có phóng viên ở đó, hôm nay tôi sẽ bị đưa lên báo, nếu ông nội của tôi mà biết tôi chính là Ái Ny miệng lưỡi chua ngoa, còn nhìn thấy tôi đứng trên lan can tầng thượng cứu người, ông nhất định sẽ bắt tôi phải bỏ công việc này.”
Chuyện cô làm dẫn chương trình trên radio chưa bao giờ nói cho ông nội biết, không phải là cô không muốn nói, mà là không thể nói. Ông nội tuy rằng rất chiều cô cũng rất thương cô, nhưng có một số chuyện, ông nội không bao giờ để cô tùy ý. Phải biết rằng, từ nhỏ cô đã thích thiết kế thời trang, lớn lên mơ ước được trở thành một nhà thiết kế, nhưng ông nội lại nói cô nhất định phải học quản trị kinh doanh, ý định để cô tiếp quản cơ nghiệp của gia tộc, cho nên, lên đại học rồi cô đành phải chuyên tâm vào học ngành kinh tế.
Kỳ thật, có đôi khi cô thường tự hỏi, sở dĩ cô thích Thẩm Luật Ngôn có phải là bởi vì anh là nhà thiết kế thời trang hay không.
“Ông trời ơi, giờ cứ nghĩ đến tôi sắp phải chào tạm biệt với ‘Tinh trí nữ nhân tâm’ của tôi, tôi thực không chịu nổi, thực đau lòng a.” Cố Ái xụ miệng, buồn thảm ngã xuống lưng ghế, ngửa đầu thở dài một tiếng: “làm sao có thể như vậy được.”
Cô hiểu tính tình của ông nội, cũng luôn nhớ tới yêu cầu của ông: hết lòng lo cho cơ nghiệp của Cố gia.
Vả lại, nếu đã tận lực vào công ty của gia đình thì tuyệt đối không thể dính dáng gì đến những công việc khác nữa, đỡ phải phân tâm. Cho nên, nếu cô bướng bỉnh muốn tiếp tục công việc dẫn chương trình, phỏng chừng ông nội sẽ mua lại cả đài phát thanh mất.
Cố Ái ngửa đầu ngã người vào lưng ghế dựa, miệng mếu máo tựa như một đứa trẻ, trông thật ngốc nghếch.
Ninh Phi liếc qua tấm gương chiếu hậu nhìn Cố Ái một cái, trong lòng cười thầm, lúc này, cảm giác duy nhất của cô đối với cô ấy chính là: Cô nàng này cũng dễ chọc thật.
Người phụ nữ đó lúng túng một hồi, hình như đang muốn che giấu điều gì.
Cố Ái nhíu mày: “Chị đang bối rối điều gì? Chị đúng là chưa nói anh ta là nhà thiết kế trang phục, nhưng chị có nói anh ta mở một phòng thiết kế thời trang, mở phòng làm việc như vậy không nhất định phải đứng ra thiết kế, nhưng chí ít anh ta cũng phải có chút hứng thú với thời trang chứ?”
“Không phải, anh ta không làm gì liên quan đến trang phục cả, tôi nói nhầm rồi, anh ta mở…mở… nội thất, đúng, là thiết kế nội thất, là thiết kế nội thất.” Người phụ nữ đó tiếp tục lúng túng, trong lúc chị ta đang ấp a ấp úng trả lời cô, Cố Ái bỗng nhiên nghe thấy một tiếng thét chói tai “Aaaaaa…”
Cố Ái bị tiếng thét bất thình lình đó làm cho giật mình, thế nhưng, tiếng thét đó là của chị ta, nhất định nơi chị ta đang ở có gì đó đã khiến chị ta rất sợ hãi, làm cho chị ta phải la lớn như thế.
Cố Ái sợ chị ta xảy ra chuyện gì không hay, tâm tình đột nhiên căng thẳng: “Chị không sao chứ?”
“Không có gì, Ái Ny, tôi có chút việc nên cúp máy trước, lần sau lại tán gẫu.” Ngữ khí nói chuyện của chị ta lúc này thế nhưng đã trấn tĩnh hơn, nói xong, lập tức treo điện thoại.
Người phụ nữ đó đầu tiên là sợ hãi, rồi sau đó chuyển sang bình tĩnh rồi cúp máy. Cố Ái nghi hoặc nhíu mày, cô ngồi thẳng lưng dậy, đột nhiên rất muốn biết chuyện của chị ta định kể là gì. Nhưng mà, Cố Ái dám khẳng định, chồng của chị ta chắc chắn là một nhà thiết kế thời trang, chị ta lúng túng phủ nhận chẳng qua để che dấu chân tướng mà thôi.
Dự báo thời tiết nói, mấy ngày nay thời tiết của thành phố S sẽ từ mưa nhỏ chuyển thành mưa rào có sấm chớp, đến khi Cố Ái xong việc chuẩn bị về nhà, trời lại bắt đầu mưa nặng hạt giống như tối qua. Lái xe trong màn mưa, nghe một bài nhạc nhẹ, kỳ thật cảm giác cũng không tệ lắm. Nhưng điều khiến Cố Ái không ngờ tới chính là, xe của cô chạy được nửa đường không hiểu sao lại bị chết máy.
Lúc này đã hơn mười hai giờ đêm, trên đường rất ít xe qua lại. Nhất thời lâm vào cảnh khốn cùng, không biết phải làm như thế nào, nghĩ một hồi cô đành lấy hết dũng khí ra gọi điện về cầu cứu Lâm Trình. Chuông chờ vừa vang lên một tiếng, trong điện thoại đã truyền sang giọng nói lạnh lùng của Lâm Trình: “Có chuyện gì vậy?”
“Lâm ca ca, xin lỗi đã làm phiền anh nhưng xe tôi bị chết máy, anh có thể lại đây đón tôi được không?” Cô còn muốn nói thêm mấy lời cảm ơn, đã bị bốn chữ “địa chỉ ở đâu” của Lâm Trình làm cho nghẹn họng phải nuốt trở về. Sau khi đọc một mạch vị trí của mình cho anh, cô liền nghe thấy Lâm Trình ở bên kia dặn dò: “Em cứ ngồi ở trong xe chờ tôi, nhớ khóa cửa xe cho kỹ.”
“Tôi biết rồi.” Biết anh ta sẽ tới đón mình, cô cười thực vui vẻ, nhưng vừa nhếch miệng lên, bỗng một tiếng sét đánh ngang trời, nhớ tới Lâm Trình rất sợ sét đành, ý cười trên mặt Cố Ái nhất thời đông cứng.