Hôn Nhân Giả
Chương 17 : Yêu sâu đậm - P4
Ngày đăng: 15:35 19/04/20
Edit: Pingki
Đi vào phòng ngủ, Lâm Trình nhẹ nhàng đặt người cô xuống giường, đầu tiên anh hôn lên trán của cô, rồi sau đó là hai hàng mi, đôi mắt, cái mũi, miệng, từng chút từng chút một nhấm nháp vị ngọt từ nụ hôn mang lại.
Đến khi Lâm Trình hôn đến môi của cô, Cố Ái trong cơn mơ màng chỉ cảm thấy trên hai cánh hoa của mình như bị cái gì đó liếm láp, thật ngứa, làm cho nhiệt toàn thân cô càng tăng lên. Nóng quá, miệng khẽ hé mở hít lấy từng ngụm khí, lại cảm giác giống như có một con rắn nhỏ mềm mại trượt vào trong làm càn, quấn lấy lưỡi của cô.
“Ái Ái.”
Lâm Trình gọi tên cô, anh buông môi của cô ra, lại giữ lấy gương mặt cô mà hôn lên hai má, hôn lên tai. Từ cổ dần dần trượt xuống bờ vai mảnh khảnh, đang định đi xuống nữa, bên tai anh bỗng nhiên vang lên tiếng thút thít của Cố Ái.
Cô đang khóc sao? Lâm Trình vội vã dừng tất cả động tác của mình lại, chân tay luống cuống ngẩng đầu lên nhìn cô. Cô vẫn chưa mở mắt ra, thế nhưng nơi khóe mắt lại có ánh lên vệt nước.
Cô khóc thút thít, bả vai run run: “Thẩm Luật Ngôn, rốt cuộc anh có thích em không?”
Thẩm Luật Ngôn…
Tên cô đang gọi là Thẩm Luật Ngôn.
Ngay lúc cái tên họ Thẩm kia tuôn ra từ miệng cô, ngọn lửa dục vọng đang hừng hực cháy trong người Lâm Trình nháy mắt trở nên nguội lạnh.
Nhìn cô, Lâm Trình cười khổ, cô vừa rồi rõ ràng nói có thể nhận ra hương nước hoa trên người anh, là nước hoa Versace.
Vừa rồi khi Thẩm Luật Ngôn đưa cô về anh cũng thoáng nghe thấy trên người anh ta dùng CK.
Cười lạnh hai tiếng, Lâm Trình vô lực ngã xuống giường. Ngày thường anh đều dùng chỉ mình mùi hương Versace, chỉ thỉnh thoảng ngẫu nhiên, muốn thay đổi tâm tình, cũng sẽ dùng một mùi hương khác. Thẩm Luật Ngôn kia hẳn cũng giống như anh chăng, bình thường thích Versace, hôm nay ngẫu hứng dùng một mùi mới. Sau đó anh thế nhưng lại tưởng bở mà cho rằng cô đã thích anh, còn xúc động suýt nữa mất kiềm chế.
Câu trả lời của Lâm Trình cũng ngắn gọn như câu hỏi của cô: “Trực giác.”
Trực giác chính là thứ không đáng tin nhất, căn bản không chút thuyết phục nào. Nhưng trực giác này là của Lâm Trình, Cố Ái không cam lòng nhíu mi, tại sao cô lại có chút muốn tin tưởng lời anh ta nói? Loại cảm giác này vô cùng khó chịu, Cố Ái buông đũa xuống, bốc đồng nói một tiếng “Không ăn nữa” rồi sau đó đứng lên rời bàn.
Thế nhưng cô vừa đứng dậy, xoay người đi được một bước, thanh âm lạnh lùng của Lâm Trình lại một lần nữa vang lên sau lưng: “Ái Ny tiểu thư, đối với một cô gái giữa đêm giữa hôm ở nhà một người đàn ông mà uống rượu đến say mèm, em thấy thế nào?”
Đây không phải là nói mình đấy chứ? Cố Ái quay người lại khinh bỉ anh ta một cái, lười mở miệng giải thích cho anh ta, tiếp tục đi vào phòng ngủ của mình, nhưng Lâm Trình vẫn không muốn buông tha mà tiếp tục hỏi: “Nếu có người gọi điện thoại đến tiết mục của em hỏi vấn đề này, Ái Ny tiểu thư sẽ trả lời thế nào? Hay là ủng hộ?”
Những gì không nhẫn được nữa thì không phải nhẫn, cô ở nhà người đàn ông mình thích uống rượu là chuyện của cô, Lâm Trình này cũng quản thực nhiều chuyện a.
Hơn nữa, cô hiện tại cũng vì chuyện tối qua và cái miệng quạ đen của anh ta hôm nay nói Thẩm Luật Ngôn không thích mình mà trở nên buồn bực. Cho nên, tựa như muốn phát tiết cơn phẫn nộ, Cố Ái đột nhiên xoay người lại đi đến bên Lâm Trình, hai mắt trừng lớn, rống lên: “Tôi mới không ủng hộ, tôi sẽ mắng té tát vào mặt cô ta! Thật không biết tự trọng, không biết e thẹn, đã vậy nếu có xảy ra quan hệ mà tên đàn ông cặn bã kia phủi bỏ trách nhiệm, thì cũng chính là do cô ta tự làm tự chịu!”
Rống xong, tâm tình quả thực thoải mái hơn, có điều, nhìn sang sắc mặt âm u của Lâm Trình, Cố Ái sửng sốt, giọng điệu bỗng thấp đi, những vẫn không hề làm mất vẻ kiêu ngạo của mình: “Tôi cũng không phải cố ý uống rượu. Bình thường tôi chỉ uống một ly là đầu đã choáng váng, chỉ là choáng váng mà thôi, căn bản sẽ không say. Ai biết được tối hôm qua tôi uống hết một ly lại chẳng thấy gì, cho nên đánh bạo uống thêm ly thứ hai, sau đó mọi chuyện là như vậy đó.” Nói xong, cô xoay mình lại, ngữ khí có chút ủy khuất: “Coi như học được một sàng khôn, về sau cùng lắm thì tôi không uống rượu nữa là được chứ gì.”
Thì ra không phải cô ấy cố ý uống say.
Tối hôm qua, Lâm Trình đã nghĩ, cứ theo tính cách của cô tuyệt đối sẽ không làm mà không dám chịu trách nhiệm.
Hiện tại nghe cô nói như vậy, anh cũng an tâm, khóe miệng bất giác hơi cong lên.
Thật sự, anh thật sự rất sợ hãi cô phải chịu tổn thương.