Hôn Nhân Giả
Chương 21 :
Ngày đăng: 15:35 19/04/20
Edit: Pingki
Đem lỗ tai dán vào cánh cửa nghe hồi lâu, vẫn không nghe được động tĩnh gì bên trong. Cố Ái nghĩ thầm, có lẽ anh ta đã đi ngủ rồi chăng. Vừa định xoay người bỏ đi, rồi lại đột nhiên bị một ý nghĩ mới lóe lên trong đầu dọa cho hoảng sợ: Hôm nay anh ta chảy nhiều máu như vậy, còn chưa ăn cơm tối, có khi nào bị đột tử hay không?
Con người vốn hay suy nghĩ lung tung, lại còn hay nghĩ đến những điều tiêu cực nhất, nghĩ thế, Cố Ái bị dọa cho nhảy dựng, sau lại tự an ủi mình, anh ta chảy một chút máu thôi mà, có lẽ không vì thế mà chết được. Thế nhưng khi ý nghĩ đó đã hiện lên trong đầu, dù có trấn an kiểu gì cũng không xóa nó đi được, cô chỉ cảm thấy đáy lòng trầm xuống, đủ loại lo lắng bất an cứ thế mà dâng lên.
Vì để làm cho mình yên tâm, vẫn là nên xác nhận xem thế nào, đang định gõ cửa, tay mới nâng lên nhưng lại hạ xuống. Nếu anh ta thực sự không có chuyện gì, lúc gặp rồi anh ta lại hỏi cô có chuyện gì lại đến làm phiền người ta, cô biết phải trả lời như thế nào? Nói lo lắng anh ta đã ăn cơm chưa, thân thể có gì không thoải mái hay không sao? Cố Ái lắc đầu, không được, như vậy cũng quá hạ mình đi? Bọn họ chẳng qua là mới kết hôn, cô lại chưa gì đã tỏ ra rất quan tâm anh ta, anh ta nhất định sẽ nghĩ rằng cô đang có tình ý gì đó với mình. Nhưng nếu không gõ cửa thì sao, trong đầu Cố Ái đủ loại ý nghĩ không ngừng nảy ra, cô hết lưỡng lự lại phân vân, nên hay là không nên?!!
Buồn bực muốn phát điên, tầm mắt cô đột nhiên lướt qua di động đang đặt trên bàn, Cố Ái nhướng mày cười khẽ, có cách rồi.
Lâm Trình quả thực buổi tối nay chưa có gì bỏ vào bụng.
Sau khi từ phòng tắm đi ra, rồi quay lại phòng ngủ của mình, cũng không biết có phải vì mình bị mất máu quá nhiều hay không, anh lúc này cảm thấy đầu vựng vựng, vừa ngã vào giường liền chìm vào giấc ngủ mê man.
Cũng không biết trải qua bao lâu, bên tai anh chợt vang lên tiếng chuông di dộng dồn dập.
Là tiếng chuông đặc biệt, anh vội vàng dậy đi nghe máy. Là mẹ nhỏ đã xảy ra chuyện gì sao?
Lâm Trình có hai chiếc điện thoại di động. Một cái để liên lạc trong công việc, còn một cái khác dùng trong sinh hoạt cá nhân.
Số điện thoại công việc mỗi buổi tối về nhà thì anh sẽ tắt máy, nhưng điện thoại riêng thì luôn ở trong trạng thái mở máy. Trong danh bạ của điện thoại này, chỉ có duy nhất hai người, một là mẹ nhỏ của anh, người còn lại là Cố Ái.
Lúc này nghe di động vang lên, anh nghĩ Cố Ái thì đang ở nhà cùng mình, cho nên chỉ có thể là mẹ nhỏ có chuyện.
Cuống quít cầm lấy di động trên bàn, không phải mẹ nhỏ, cũng không phải là Cố Ái, mà là một dãy số xa lạ.
Nghĩ vẩn vơ một hồi, Lâm Trình khẽ thở dài, nhấn nút bắt máy.
“Xin chào tiên sinh, xin hỏi ngài có yêu cầu phục vụ đặc biệt gì không?”
*****
Ninh Phi đẩy cửa phòng làm việc của Lâm Trình ra, nhưng giây tiếp theo cô phải vội vàng lấy tay bịt mũi lại.
Trong phòng của anh, khói trắng lượn lờ, mùi thuốc lá nồng nặc đến gay mũi.
Vào đến nơi, cô liền nhìn thấy trong gạt tàn đầy những vụn tàn thuốc và đầu lọc.
Xem ra, anh lại vừa mới chịu kích thích gì đây.
Ninh Phi nhìn anh một cái, thật cẩn thận hỏi: “Ngài lại mới cãi nhau với Cố tiểu thư sao?”
Lâm Trình không nói gì, chỉ ngẩng đầu nhìn cô: “Lâm Chuẩn bên kia thế nào?”
“Vài ngày trước, tôi đã sắp xếp người dụ dỗ hắn vào sòng bạc cá cược một phen, để cho hắn kiếm chút hời, với tính tham lam ham tiền của hắn, sau này nhất định sẽ là khách quen của sòng bạc này.” Ninh Phi cười cợt: “Để khiến hắn rơi vào bước đường không còn mảnh đất cắm dùi, bất quá chỉ là chuyện một sớm một chiều mà thôi.”
“Vậy mau chóng giải quyết hắn đi.” Lâm Trình nói xong, hừ mũi: “Tối hôm qua tôi bị một kẻ lạ chặn đường, có lẽ hắn là người của Lâm Chuẩn, cô đi điều tra một chút xem kẻ đó là ai? Sau khi tra ra, nhớ chặt một cánh tay của hắn trả lễ cho tôi.”
Trong ánh mắt Lâm Trình lạnh lẽo cực độ, Ninh Phi gật đầu: “Vâng.”
Nhìn Ninh Phi rời đi, Lâm Trình lạnh lùng cười, Lâm Chuẩn à Lâm Chuẩn, xem tôi chơi đùa anh tới chết đây.
Đi vòng qua chiếc ghế dựa của mình, Lâm Trình đột nhiên cầm lấy chiếc phi tiêu trên bàn, sau đó hung hăng ném về phía ảnh chụp của Lâm Chính Phong dán trên tường: “Lâm Chính Phong, ông chống mắt mà xem tôi đem Lâm thị của ông bỏ vào túi mình thế nào.”
Trên tường, tấm hình của Lâm Chính Phong đã bị che kín những lỗ thủng dày đặc.