Hôn Nhân Giả

Chương 36 : Nâng niu trong lòng bàn tay – P2

Ngày đăng: 15:36 19/04/20


Cố Ái thật sự phải dọn đi rồi.



Buổi sáng ngày hôm sau, Thẩm Luật Ngôn liền lái xe tới đón cô.



Trước kia, khi thân phận của cô còn là Cố đại tiểu thư, cuộc sống của cô muôn màu muôn vẻ biết chừng nào.



Cô là người rất am tường thời trang thời thượng, vô cùng chú trọng đến trang phục khoác lên người, hơn nữa, đồ cô dùng đều là những món đồ xa xỉ được nhiều người mơ ước, mỗi khi có hàng mới tung ra, cô đều là người đầu tiên sở hữu được chúng. Cho nên, bên trong tủ đồ riêng của cô nhiều đồ đến mức không thể đếm hết được.



Khi Thẩm Luật Ngôn tới đón cô, quần áo của cô đã được thu xếp lại, ước chừng ba thùng lớn cũng không để hết.



Xem trong tủ vẫn còn có rất nhiều quần áo, Cố Ái ngượng ngùng nhìn sang Thẩm Luật Ngôn: “Có lẽ vẫn còn phải thêm hai thùng nữa mất.”



Lâm Trình cũng không phải thánh nhân, nhìn hai bọn họ đứng chung một chỗ, bộ dạng Cố Ái như chim nhỏ nép vào người, trong lòng anh khó tránh khỏi cảm thấy không vui, tiện tay kéo một cánh cửa tủ ra, liếc Cố Ái một cái rồi lạnh lùng nói: “Chỗ này đều là quần áo mùa đông , bây giờ mới chỉ chớm thu, còn phải một thời gian nữa mới sang đông. Quần áo này trước hết cứ để ở trong đây, chờ mùa đông đến thì em quay về lấy đi.”



Quần áo của cô còn để lại nhà anh thì sau này anh mới có cớ để gọi điện thoại cho cô.



Cố Ái kỳ thật cũng có ý này, nghĩ bụng tạm thời cứ để chỗ quần áo này ở đây, về sau cần rồi sẽ trở về lấy, nhưng cô chỉ mới dám nghĩ trong đầu, chỉ e là quần áo chính mình ở nhà anh sẽ có chút bất tiện, cho nên cô vẫn chưa nói ra.



Lúc này nếu Lâm Trình đã nói như vậy, Cố Ái cũng yên tâm hơn, ngẩng đầu nhìn anh nói: “Vậy tạm thời em sẽ để chúng ở nơi này, cám ơn anh.”



“Không có gì.” Lâm Trình nói xong, xoay người ra khỏi phòng ngủ.



Sau khi thu dọn xong xuôi, Quai Quai ngoan ngoãn đột nhiên chạy tới bên người Cố Ái.



Cố Ái ôm lấy nó, cầm lấy hai chân trước của nó nói tạm biệt



Lúc này, Lâm Trình và Thẩm Luật Ngôn lại cùng nhau đi ra khỏi phòng.



Hai người đứng ở ngoài cửa đối diện lẫn nhau, không nói được một lời.



Cũng không biết đứng đó đã bao lâu, Lâm Trình là người lên tiếng phá vỡ bầu không khí trầm mặc trước, anh vỗ vai Thẩm Luật Ngôn, nói: “Mong anh chăm sóc cô ấy thật tốt.” Tạm ngưng một chút, “Nếu không, anh sống không nổi ở thành phố S này với tôi đâu.” Ngữ khí khi anh nói chuyện mặc dù rất nhẹ nhàng, bâng quơ như gió thoảng qua, thế nhưng lại khiến cho người ta nghe mà cảm thấy khiếp sợ.



Thẩm Luật Ngôn đáp: “Tôi sẽ coi cô ấy như em gái mình mà hết lòng chăm sóc.” Nhìn Lâm Trình, Thẩm Luật Ngôn có chút đăm chiêu: “Anh thích cô ấy phải không?”



Tất cả mọi người đều có thể nhìn ra Lâm Trình thích Cố Ái, duy chỉ mình cô là không biết.



Lâm Trình không nói gì, chỉ đưa tay rút ra một điếu thuốc từ trong túi áo đưa cho Thẩm Luật Ngôn, ai ngờ, Thẩm Luật Ngôn lại lắc đầu: “Tôi không hút thuốc.”



Không hút thuốc, quả là một người đàn ông sạch sẽ. Khóe miệng Lâm Trình thoáng nhếch lên, tay thuần thục châm thuốc, rồi hít vào một hơi thật dài.



Diện mạo Lâm Trình khôi ngô tuấn tú, rất có hương vị nam nhân. Hơn nữa, dù chỉ làm một hành động nho nhỏ thôi cũng tản ra một loại khí chất ung dung tao nhã.



Lúc này, anh ta khẽ cau mày, ánh mắt có chút mê ly, dường như đang nghĩ đến điều gì.
Cũng chính là Hàn Noãn Noãn trước đây.



Lại nói, sau khi Hàn Noãn Noãn sau khi trở lại Cố gia, Diệp Mĩ Lâm liền sửa lại tên thành Cố Noãn.



Hàn Kỳ đã xem Cố Noãn như con ruột của mình mà dưỡng tới bây giờ, Diệp Mĩ Lâm cũng coi như có lương tâm, sắp xếp cho bà ta ở bệnh viện tốt nhất, được làm trị liệu tốt nhất.



Để có thể bồi dưỡng tình cảm mẹ con, Diệp Mĩ Lâm chỉ cho phép Cố Noãn vào mỗi dịp cuối tuần mới được vào thăm Hàn Kỳ một lần.



Cố Noãn tính tình thực nhu nhược, không có chủ kiến gì, đành phải nghe theo mọi sự an bài của Diệp Mĩ Lâm.



Vì muốn mau chóng làm cho Cố Noãn thích ứng với cuộc sống xã hội thượng lưu, trở thành một đại tiểu thư Cố gia đúng tư cách, Diệp Mĩ Lâm tìm cho con mình một vị giáo sư, dạy cô học Anh ngữ, dạy học vẽ tranh, dạy cách thưởng thức những bức thư pháp cổ, dạy cách nhận thức các loại hàng hiệu xa xỉ, còn dạy con mình cách quy tắc về thời trang thời thượng nhất.



Cũng may, Cố Noãn tuy rằng quá mức hiền lành nhưng bản chất cũng rất thông minh, vừa học liền nắm vững.



Không chỉ có vậy, mới chỉ ở Cố gia hơn một tuần, Cố Noãn đã có thể quen với những bữa tiệc thịnh yến.



Lúc này, nhìn Cố Noãn trên mặt báo trang điểm xinh đẹp lộng lẫy, khoác tay bà Diệp Mĩ Lâm tham gia tiệc từ thiện, Cố Ái kinh ngạc đến ngây người.



Cô vẫn còn nhớ, trước kia còn ở Cố gia, mỗi lần tham gia các loại yến hội, cô bảo mẹ đi cùng, nhưng Diệp Mĩ Lâm luôn tìm mọi cách từ chối, đến tận bây giờ, cô cũng chưa cùng Diệp Mĩ Lâm tham dự một buổi tiệc nào.



Tuy rằng biết Cố Noãn mới là con gái Diệ Mĩ Lâm sinh ra, nhưng vì cái gì nhìn hình ảnh hai người họ trên báo, cô cảm thấy ghen tỵ như vậy?



Mẹ…



Cố Ái nhắm mắt lại, mẹ ruột của cô bây giờ đang ở nơi nào?



Hôm nay là thứ bảy, buổi tối có tiết mục radio.



Giữa chương trình, khi người thứ ba gọi điện thoại tới, mí mắt Cố Ái không hiểu thế nào bỗng nhiên giật không ngừng, khiến cô cảm thấy lo lắng bất an.



Vừa tiếp điện thoại, đầu máy bên kia truyền đến thanh âm của một người phụ nữ có chút quái dị: “Cố tiểu thư, tôi chính là người đã cứu mạng cô. Cách đây vài ngày, cô lái xe gây ra tai nạn, lúc đó tôi và cô đang nói chuyện điện thoại, cô có còn nhớ tôi không? Nghe thấy cô xảy ra chuyện không hay, tôi liền lập tức cúp máy, gọi cho xe cứu thương.”



Người này, hẳn là người phụ nữ đang muốn ly hôn chồng, muốn chồng phải trả phí sáu trăm vạn cho mình….



Thì ra ngày đó là người này đã gọi điện thoại cho xe cứu thương, Cố Ái cảm kích nói: “Chuyện xảy ra, thật sự rất cám ơn chị.”



“Tôi cũng không dám nhận lời cảm ơn của cô đâu.” Giọng điệu của người phụ nữ vẫn quái dị như trước, hơn nữa nói xong lời cuối cùng, dường như đang nghiến rằng nghiến lợi: “Cố tiểu thư, cô có biết việc mà tôi cảm thấy hối hận nhất là gì không?”



“Sao?”



“Việc mà tôi thấy hối hận nhất chính là đã cứu cô, tại sao khi đó tôi không mặc kệ để cho cô chết luôn nhỉ?”