Hôn Nhân Giả
Chương 4 : Yêu thầm (2)
Ngày đăng: 15:35 19/04/20
Ads
Edit: Pingki
Buổi sáng, Lâm Trình rời giường, làm vệ sinh cá nhân xong rồi đi ra khỏi phòng ngủ, liền nhìn thấy Cố Ái một thân chỉnh tề đang ngồi trong phòng ăn. Lúc này, cả người cô đang đắm chìm trong ánh mặt trời mà dùng bữa sáng, trên bàn ăn bày một ly nước chanh, một ly sữa, hai lát bánh mì nướng phết bơ, còn có một đĩa trứng ốp la trắng trắng vàng vàng.
Ngay phía đối diện bên kia bàn cũng có một bữa sáng y chang như vậy, có lẽ phần này là dành cho anh.
Tự giác đi đến bàn ăn, Cố Ái hẳn là nghe thấy tiếng bước chân, liền ngẩng đầu lên nhìn anh một cái, rồi sau đó cười ngọt ngào, nhẹ nhàng nói một câu “Chào buổi sáng”.
Nghe câu chào êm ái kia của Cố Ái, khóe miệng Lâm Trình hơi hơi cong lên, nhưng ý cười chỉ xuất hiện trong giây lát liền biến mất.
Đợi cho Lâm Trình ngồi xuống, Cố Ái liếc mắt qua bữa sáng của anh một cái, nhún vai: “Không biết anh thích ăn món gì, cho nên tôi chuẩn bị theo thói quen của tôi vậy.”
“Tôi không kén ăn.” Giọng điệu vẫn lạnh nhạt như trước, Lâm Trình nói xong, cầm lấy một lát bánh mì nướng bắt đầu ăn. Thích cô lâu như vậy, đương nhiên anh cũng đã có vô số lần tưởng tượng đến cảnh được ngồi đối diện cùng cô ăn cơm, mà lúc này, những điều trong tưởng tượng cuối cùng cũng biến thành sự thật.
Hai người im lặng dùng bữa sáng của mình, đột nhiên có tiếng chuông di động không ngừng vang lên.
Nghe thấy nhạc chuông quen thuộc, Lâm Trình theo bản năng nhìn vào di động của mình, không có gì hết. Ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Cố Ái thản nhiên đưa điện thoại lên nghe.
Lâm Trình nhíu mi, những lời này của cô quả thật không phải không có lý.
Thấy Lâm Trình trầm tư, Cố Ái nhướng mày, chu miệng nói dỗi: “Lâm ca ca, không phải tôi cố ý bắt anh mất thể diện với người ngoài, mà là thứ này nhất định phải dán trên cổ anh. Anh nghĩ xem, nếu đem cái này dán lên cổ tôi, liền chứng minh tối hôm qua là anh cắn tôi đến bị thương. Anh nên biết, lát nữa chúng ta ra ngoài, chắc chắn sẽ có rất nhiều khách đến, để ông nội tôi và ba ba anh thấy được, nhất định sẽ oán trách trong lòng rằng anh không biết kiềm chế phóng túng của mình. Mà để nó trên cổ anh, tuy rằng người mất mặt là anh, nhưng người bị mất hình tượng sẽ là tôi, có điều, tôi chỉ là một cô gái, tùy hứng một chút, kiêu căng một chút, đùa giỡn quá trớn một chút có lẽ sẽ không ai để bụng.”
Cô là đang suy nghĩ cho anh, hơn nữa, vừa rồi hình như cô gọi anh là Lâm ca ca, một tiếng Lâm ca ca kia cũng thực êm tai. Nghĩ vậy, Lâm Trình bất giác nở nụ cười.
Nhìn thấy khóe miệng anh cong lên phảng phất ý cười, Cố Ái đang hăng hái giải thích bị làm cho ngẩn người, ngơ ngác nhìn anh, rồi sau đó ngây ngốc nói: “Anh cười lên trông rất đẹp, sao lại thích làm mặt lạnh tối ngày vậy.”
Lâm Trình không nói gì, nụ cười trên môi từ từ biến mất.
Có câu không ưa mềm thì phải làm cứng thôi. Thấy anh ta chẳng biết tại sao lại mỉm cười, lại không thèm nhắc tới rốt cuộc có chịu phối hợp với cô hay không, Cố Ái có chút không kiên nhẫn nhíu mày: “Lâm Trình, rốt cuộc anh dán hay không dán?”
“Em dán cho tôi kín đáo một chút, chỉ cần lộ ra chút viền miếng băng là được rồi, không cần để lộ toàn bộ ra ngoài.” Lâm Trình nói xong liền đến bên sô pha ngồi xuống, ngồi thế này cô ấy sẽ không phải kiễng chân lên nữa.
Thấy anh đồng ý, Cố Ái vui vẻ cười: “Anh yên tâm đi, bổn tiểu thư sẽ dán thật đẹp cho anh.”