Hôn Nhân Giả
Chương 50 : Tình thế nào mới là sâu nặng? – P5
Ngày đăng: 15:36 19/04/20
Đối diện với ánh mắt quật cường tràn ngập địch ý của Cố Ái, tronglòng Lâm Trình cảm thấy thực ưu thương, anh dịu dàng lên xoa mái tóc của cô, rồi sau đó giữ lấy cằm cô mà hôn lên. Ban đầu anh chỉ khẽ cắn môicủa cô, nhưng sau đó lại đem chiếc lưỡi của mình xâm nhập vào tận sâutrong khoang miệng của cô mà dây dưa không dứt, nụ hôn của anh vừa báđạo vừa dịu dàng từ từ công thành đoạt đất của cô, lần này Cố Ái cảmthấy vô cùng không thoải mái, cô bị anh hôn đến tâm phiền ý loạn, khôngcòn chịu được nữa, cô lấy hết sức mà đẩy anh ra.
Cô vẫn bị anh đặt ở trên cửa, thấy cô không tình nguyện đẩy mình, mày Lâm Trình nhíu chặt, không buông ra mà lại càng ép chặt cô hơn.
Cô là của anh, anh không thể để cô rời đi được.
Nghĩ đến đây, bàn tay anh bất giác siết chặt cổ tay cô hơn.
Cổ tay cô bị anh giữ chặt, cả người thì bị anh ép sát vào cửa, Cố Ái căn bản không thể động đậy, chỉ có thể để mặc anh hôn mình.
Cô cảm thấy bản thân mình vô cùng kém cỏi, rõ ràng biết là anh chỉđang lợi dụng mình, căn bản không hề thương yêu cô, nhưng lúc này bị nụhôn bá đạo của anh chiếm giữ, thân thể của cô thế nhưng lại vẫn nổi lênphản ứng.
Kìm lòng không được, cô bắt đầu đáp lại nụ hôn của anh.
Cũng không biết trải qua bao lâu, cô chợt cảm thấy Lâm Trình hơibuông lỏng cổ tay mình ra, bắt đầu đưa tay xuống kéo mở khoá quần jeancủa cô một cách thành thục, không mất quá nhiều thời gian, quần của côđã bị anh trút bỏ, bàn tay của anh đang vuốt ve mảnh đất mẫn cảm nhấtcủa cô.
Nơi đó vừa bị anh chạm tới, toàn thân cô không nhịn được khẽ run rẩy.
Bị anh khiêu khích lâu như vậy, nói thực, cô hiện tại rất muốn anh, muốn được yêu anh, triền miên không dứt.
Cô bỗng thấy mình thực đáng khinh, một chút liêm sỉ cũng không còn.
Nhưng nếu đáng khinh thì cũng mặc, xem như cô hạ mình một lần nàythôi. Nghĩ vậy, bàn tay cô nhẹ nhàng lướt qua vòm ngực anh, cả người xụi lơ dán chặt vào người anh.
Sau một lúc lâu, cô gác cằm lên ngực anh, ngẩng đầu lên, biểu tìnhgiống như một đứa trẻ ngốc nghếch, nét mặt điềm đạm đáng yêu nhìn anh,nhưng ngữ khí ngược lại lại vô cùng quyến rũ, cô nói: “Dù sao tôi cũngđã bị anh chơi đùa lâu như vậy, lúc này đây xem như lần cuối cùng để anh chiếm tiện nghi đi.”
Cô nói xong, liền cảm giác Lâm Trình đang run rẩy. Hơn nữa, động táckéo mảnh vải che cuối cùng khỏi người cô cũng lập tức ngừng lại.
Chơi đùa?
Lại là từ này, anh chán ghét lời này của cô.
Giây tiếp theo, điều khiến Cố Ái không ngờ tới chính là, anh thếnhưng lại buông cô ra, rồi sau đó anh chậm rãi ngồi xuống nhặt quần áocủa cô lên, giúp cô mặc vào.
Nhìn thân ảnh cô đơn đang cúi người xuống giúp cô mặc lại quần jean,nhìn anh làm một cách chăm chú, cánh mũi của cô bỗng thấy thực chua sót…
Sally khóc lóc, giọng nói đứt quãng: “Ở trong thư cô ấy nói, cô ấymuốn rời đi, bảo tôi không cần lo lắng. Anh nói xem sao tôi có không thể không lo lắng được chứ? Lâm Trình, anh biết không? Ái Ái cô ấy, cô ấy…”
Lâm Trình khẩn trương: “Cô ấy thế nào?”
“Khi nãy tôi tìm thấy dưới gối trong phòng cô ấy có một bản báo cáobệnh án, trên đó có ghi cô ấy mắc chứng trầm cảm, từ lúc ở thành phố Sđã bị.” Sally nói đến đây, giọng không kìm được phát run: “Tôi nói anhnghe, Ái Ái trước kia tâm tình rất tốt, căn bản chưa bao giờ nóng nảyvới ai, như thế nào đột nhiên tính tình lại trở nên khó chịu như vậy,còn luôn rầu rĩ không vui, thì ra…thì ra cô ấy bị trầm cảm.”
Chứng trầm cảm?
Trầm cảm chính là căn bệnh tâm lý gây chết người cao nhất thế giới,mỗi năm trong số người tự sát thì có đến 60% là những người mắc chứngtrầm cảm.
Lâm Trình hoảng hốt, đột nhiên nhớ tới trước kia Cố Ái cũng từng có ý định tự sát, còn để lại di thư nói là hiến tạng cho người khác. Khônglẽ chính từ thời điểm đó, cô đã mắc chứng trầm cảm này ư? Tại sao trongngười có bệnh, mà cô lại luôn gạt anh, không hề nói cho anh?!
***
Thời gian trôi qua nhanh đến mức người ta không kịp nhận ra, thấm thoát đã được nửa năm.
Trong suốt nửa năm đó, Lâm Trình cuối cùng cũng lật đổ được Lâm Chính Phong, đoạt lại Lâm thị vốn dĩ thuộc về mẹ của anh.
Rốt cục anh cũng tạo được một vị trí vững vàng ở thành phố S, từ nayvề sau, có thể sống cuộc sống theo ý của mình, không phải lo nhìn sắcmặt kẻ nào nữa.
Cũng trong khoảng nửa năm này, anh không ngừng phái người tìm kiếmtung tích của Cố Ái, thậm chí đã tìm đến n phòng thám tử tư, nhưng kếtquả vẫn không thu được tin tức gì về cô, một chút cũng không có.
Hôm nay là sinh nhật Cố Ái.
Lúc Ninh Phi đi vào phòng làm việc của anh đưa tài liệu, cô bỗng thấy Lâm Trình đang ngồi ngắm hình của Cố Ái đến ngẩn người.
“Khi tôi có được toàn bộ thế giới rồi, tôi lại đánh mất cô ấy. Nửanăm trước, không phải tôi vì tiền tài địa vị của mình mà buông tha côấy, để mặc cô ấy xuất ngoại. Mà là vì đối với Lâm Chính Phong mà nói,làm con trai ông ta, nếu không có tiền đồ thì thà huỷ hoại còn hơn. Đểcô ấy đi theo tôi, tôi không nỡ để cô ấy phải chịu khổ. Tôi yêu Cố Ái,một lòng chỉ muốn biến cô ấy thành công chúa của mình, muốn gì được nấy. Nhưng vì cái gì chúng tôi lại đi đến bước đường này? Tôi nghĩ rằng đểcô ấy xuất ngoại một thời gian, nửa năm sau đợi tôi giành được giang sơn của mình, có chỗ đứng thật vững chắc tôi sẽ sang đón cô ấy về, nhưngsao đột nhiên lại thế này? Cô ấy đã bỏ đi nơi nào rồi?” Anh thì thào tựnói: “Giống như ngày hôm qua chúng tôi vẫn còn ở bên nhau, nhưng bây giờ cô ấy lại biến mất không thấy? Cô ấy hẳn là hận tôi lắm. Tôi cũng rấthận chính mình, là tôi quá vô dụng!”
Nhìn anh tự trách, Ninh Phi có chút đau lòng xoay người rời đi, côkhông muốn ở lại trong phòng này một giây nào nữa, mỗi một câu anh nóira, đều làm cô đau đớn trong lòng.
Đi tới cửa, vừa kéo cửa ra, Ninh Phi đột nhiên nghe thấy tiếng LâmTrình hỏi: “Rốt cuộc như thế nào mới là tình thâm? Trước kia tôi đã làmsai rồi sao?”
Rốt cuộc như thế nào mới là tình thâm?