Hôn Nhân Giả

Chương 52 : Cảnh còn người mất…

Ngày đăng: 15:36 19/04/20


Edit: Pingki



Rời khỏi thành phố S đã ba năm, giờ lại đặt chân lên mảnh đất này, ngoại trừ cảm giác quen thuộc đã lâu, trong lòng cô còn một thứ gì đó thật lạ lẫm.



Cũng chỉ là ba năm mà thôi, thành phố S này lại thay da đổi thịt khiến cô không thể nhận ra nổi, từng toà nhà cao tầng mọc lên như nấm sau mưa, khung cảnh xanh hoá so với ba năm trước cũng khác đi rất nhiều.



Ngồi ở trong xe, chống cằm nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, chợt thấy chỗ ngã tư đường thực quen thuộc, tâm tư của Cố Ái cũng bị cuốn theo, trong đầu không khỏi hiện lên cảnh tượng cô và Lâm Trình tay trong tay đi dạo ở đoàn đường này ngày trước.



Ba năm qua, có lẽ cuộc sống của anh không tệ chút nào.



Cô ở Thụy Sĩ làm giám đốc hành chính của một công ty đầu tư tài chính, thời gian nhàn rỗi của cô đều được giành để đọc các tạp chí tài chính kinh tế, thỉnh thoảng cô lại gặp những bài báo về anh, đủ kiểu anh tuấn khôi ngô, khí chất hơn người, phong thái hiên ngang.



Bàn tay cô xoa huyệt thái dương, hôm nay cô làm sao vậy? Như thế nào lại nghĩ tới anh ta?



Ba năm trước đây, bọn họ chẳng phải đã sớm không còn quan hệ gì với nhau rồi sao?



Còn đang hỗn loạn trong suy nghĩ của mình, cô nàng đồng nghiệp kiêm bạn thân thiết nhất của cô, Lữ Dĩnh, đột nhiên vỗ vỗ lên vai cô, cả kinh thốt lên: “Ái Ái, cậu xem tòa nhà cao tầng kia kìa, đẹp thật, bốn bề của nó đều là kính trong suốt đấy.”



Cố Ái nhìn theo hướng Lữ Dĩnh, là một toà nhà bằng kính, dưới ánh nắng mặt trời chói chang, lớp kính như càng thêm sáng loá, đẹp đến kinh diễm.



Trước cửa toà nhà, là sáu chữ lớn: “Trung tâm thương mại Ái Diệu”



*Xin lỗi mọi người, trước mình để là Ái Dược, nay mình xin sửa lại. Ebook sau này sẽ thống nhất từ đầu. Cảm ơn.



Đó là khu thương mại của nhà cô, không, phải là Ái Diệu của Cố gia mới đúng.



Cố gia…



Tâm tình Cố Ái trong nháy mắt trầm xuống, rời đi ba năm, không biết ông nội có còn khoẻ mạnh như trước hay không, ông có nhớ đến người từng là cháu gái này của ông hay không.



Hết thảy chỉ là cảnh còn người mất…
Cô khẽ thở dài, đưa tay vuốt tóc mình, gặp anh thì sao chứ? Rốt cuộc thì cô đang sợ điều gì?



Bất quá, Cố Ái nghĩ tới nghĩ lui, hình như cô còn đang nợ anh một khoản tiền chưa trả… =.=



Đi thăm công ty xong, trên đường cùng đi ăn tối, tâm tình Cố Ái không tốt chút nào, nhưng Lữ Dĩnh lại luôn miệng ríu rít, cùng Lưu Vân tán gẫu xem ra rất vui vẻ. Lúc ăn cơm, Cố Ái cũng không thấy có khẩu vị, ăn miếng được miếng không. Lữ Dĩnh vẫn vừa nói vừa cười cùng Lưu Vân như trước, vui đến quên đất quên trời.



Cố Ái thở dài, cô thật sự rất hâm mộ Lữ Dĩnh.



Ăn cơm xong, Lưu Vân đưa hai người về nhà trọ đã được đặt trước, nơi này là một khu sa hoa cách quảng trường thời đại không đến 200 mét.



Cố Ái phát điên, thật sự không biết được ở gần công ty như vậy là phúc hay là họa nữa.



Trở lại nhà trọ, vào phòng ngủ tự thu dọn hành trang của mình, xong xuôi Cố Ái liền ngã đầu vào gối chuẩn bị tiến vào mộng đẹp, nhưng mới vừa nhắm mắt lại, Lữ Dĩnh bất ngờ ôm chăn trèo lên giường của cô.



“Ái Ái, đêm nay hai ta cùng nhau ngủ đi.”



“Không.” Cố Ái trừng mắt nhìn cô nàng một cái: “Xuống mau, cậu tự ngủ trên giường của cậu đi.”



“Đừng mà.” Lữ Dĩnh làm nũng, tay bỗng ôm chặt lấy thắt lưng của cô: “Ái Ái, chẳng phải cậu đang có tâm sự đó sao? Mình để ý từ lúc cậu đặt chân đến công ty bên này, tâm tình dường như không mấy hứng thú. Mình nói cho cậu nghe, Lưu Vân kia có vẻ như đang để ý tới cậu, đêm nay chúng ta lúc cùng ăn cơm nói chuyện phiếm, ánh mắt anh ta không ngừng quét tới quét lui trên người cậu, mình cũng có hỏi bóng gió, anh ta nói anh ta đang còn độc thân.”



Cố Ái quăng cho cô nàng một cái nhìn xem thường: “Chuyện anh ta còn độc thân hay không thì có liên quan gì tới mình chứ?”



Lữ Dĩnh cười khì, ngữ khí có chút ái muội: “Cũng đúng, cậu còn có Otto mà, Lưu Vân này thì tính là cái gì. Chậc chậc, Otto cái gì cũng tốt, có tiền, bộ dạng lại đẹp trai, khí chất bất phàm, phong cách thời trang rất quý phái, quan trọng nhất là, tính tình ôn hoà dịu dàng, ai gặp cũng mến. Đáng tiếc…” Lữ Dĩnh thở dài, ngữ khí có chút thương cảm: “Nếu Otto có sở thích bình thường như bao anh chàng khác, thì anh ấy chính là một người đàn ông hoàn mỹ nhất trăm năm khó gặp đấy.”



Cố Ái khẽ dí tay lên trán của Lữ Dĩnh: “Ở trong lòng mình Otto là người hoàn mỹ nhất, không cho phép cậu dùng giọng điệu thương cảm này để nói về anh ấy nghe không.”



Otto…



Suốt ba năm trôi qua, anh là người đàn ông mà cô thấy biết ơn nhất.