Hôn Nhân Giả

Chương 60 :

Ngày đăng: 15:36 19/04/20


Đợi cho tới khi nhân viên sửa chữa cạy được cửa thang máy ra, hai người vừa ra ngoài, Cố Ái chỉ nói với anh một tiếng ‘cảm ơn’ rồi một mạch bỏ đi

về phía cửa chính ra vào toà nhà, ngay cả đầu cũng không hề quay lại.



Nhìn theo bóng lưng mềm mại mà cao ngạo của cô, Lâm Trình bất đắc dĩ lắc đầu, đành mặt dày bám theo sau.



“Ái Ái, bây giờ em muốn đi đâu, để anh đưa em đi được không?”



Lâm Trình rất hiểu Cố Ái, với tính tình cứng đầu ngang ngạnh của cô, nếu

muốn làm cho cô hồi tâm chuyển ý mà tha thứ cho anh, e rằng anh sẽ phải

tốn một phen công phu không nhỏ. Người xưa có câu, lửa gần rơm lâu ngày

cũng bén, cho nên Lâm Trình cảm thấy mình hẳn là nên chuyển đến ở gần

nhà trọ của Cố Ái, cúi đầu không thấy thì ngẩng đầu thấy, anh lại tỏ ra

ân cần thêm chút nữa, có lẽ chẳng mấy chốc sẽ đưa được cô quay về bên

mình.



Ngày hôm qua anh chợt nhớ tới hôm trước khi anh đang ngồi ngoài cửa nhà Cố

Ái, người hàng xóm cửa đối diện nhà cô có đưa cho anh một tấm danh

thiếp, người đó tên là Tôn Đại Tráng, cho nên, vừa rồi anh đáp thang máy xuống lầu chính là đi hẹn Tôn Đại Tráng nói chuyện, muốn bàn với ông ta cho anh thuê nhà tạm thời một thời gian. Nhưng khi cửa thang máy mở ra, nhìn thấy Cố Ái mặc trang phục ngày thường còn cầm theo túi xách, anh

đoán chắc hẳn cô đã xin nghỉ trước giờ tan tầm. Cô xin nghỉ sớm như vậy

để làm gì, anh thật sự rất ngạc nhiên, cho nên anh khi còn ở trong thang máy liền đưa mắt ra hiệu cho Ninh Phi bảo cô ta ra ngoài, cũng bảo cô

ta gọi điện thoại cho Tôn Đại Tráng, huỷ bỏ cuộc hẹn ngày hôm nay…



Đuổi theo Cố Ái, chạy đến trước mặt chặn lại, Lâm Trình cợt nhả nắm lấy tay cô: “Ái Ái, bây giờ chúng ta đi đâu đây?”



Cố Ái nhíu mày, trừng mắt nhìn anh: “Lâm Trình, tôi cảm ơn anh vì vừa rồi

trong thang máy đã giúp tôi, nhưng vậy đã sao, tôi bây giờ muốn đi đâu

cũng không muốn báo cho anh.” Cô nói xong, ý đồ muốn gạt tay anh ra,

nhưng Lâm Trình nắm rất chặt, cô không cách nào để vẫy ra được, hơn nữa

tên khốn này không nói một lời bất thình lình vác cô lên vai khiêng đến

xe của anh ta.



Trước mắt bao nhiêu người bị vác lên như bao gạo, Cố Ái xấu hổ, liên tục đánh lên vai Lâm Trình: “Lâm Trình, anh đừng làm tôi phải chán ghét anh.”



Lâm Trình liếc nhìn cô một cái, ngữ khí lại mang theo chút ủy khuất: “Ái

Ái, chẳng lẽ trước giờ em vẫn thích anh? Chẳng phải là ghét anh lắm

sao?” Rõ ràng sau khi về nước, cô luôn luôn thấy anh không vừa mắt.



Cố Ái không nói gì, chỉ biết để mặc anh đặt mình vào vị trí ghế phụ.



“Chia tay trong hoà bình không tốt sao?” Ngồi ở vị trí ghế phụ, nhìn Lâm

Trình lên xe, Cố Ái cố nén cơn giận, ngữ khí thực bình tĩnh nhìn anh,

“Lâm Trình, anh cảm thấy còn chơi chưa đủ sao? Rốt cuộc anh muốn tôi

phải làm thế nào, anh mới chịu buông tha cho tôi?” Lấy tay chà xát lên

môi vừa nãy bị anh ta hôn, Cố Ái nghĩ: “Có phải anh còn muốn lên giường

với tôi lần nữa, ném mùi vị trước kia rồi mới chịu bỏ cuộc?”
cùng sang trọng.



Sau khi dừng xe, Lâm Trình giúp Otto xuống xe, vừa đặt xe lăn của Otto

xuống, lại nghe thấy Cố Ái lên tiếng: “Lâm Trình, hôm nay cảm ơn anh,

nhưng bây giờ không còn chuyện gì của anh nữa, anh có thể đi rồi.”



Anh là người dễ dàng đuổi đi như vậy sao?



Lâm Trình sờ lên bụng mình, ngữ khí có chút gượng gạo: “Anh cũng đói bụng,

cùng ăn đi.” Anh cười như không cười nhìn sang Otto dường như vẫn đang

dõi theo mình nãy giờ, Lâm Trình cố ý ôm eo Cố Ái, môi ghé sát vào tai

cô, nhẹ nhàng nói: “Ái Ái, đàn ông có đôi khi sẽ trở nên vô cùng vô sỉ,

đặc biệt là người đàn ông đang bị chọc giận, nếu em thật sự muốn nhanh

chóng ly hôn với anh, thì tốt nhất em nên tỏ thái độ tốt với anh một

chút, ngoan ngoãn một chút, bằng không, chỉ sợ đời này em không dứt được anh đâu.”



Tên khốn Lâm Trình này thế nhưng uy hiếp cô, Cố Ái trừng lớn mắt nhìn anh

như không thể tin được, lại thấy anh đang khiêu khích nhướng mày với cô.



Cố Ái cảm thấy chính mình bị Lâm Trình làm cho tức giận mà hoa mắt, trong

tích tắc nhìn vào cái nhướng mày cùng nụ cười khiêu khích của Lâm Trình, cô bỗng thất thần, đứng ngẩn ra nhìn anh.



“Ái Ái, đừng nhìn anh đắm đuối như vậy ngay trước mặt người ngoài, anh sẽ

thấy ngượng mất.” Thấy dáng vẻ Cố Ái ngơ ngác nhìn mình, trong lòng Lâm

Trình có chút thỏa mãn, khẽ nhéo cái mũi của cô, cánh tay đang ôm eo cô

như siết chặt thêm.



Bị anh ta diễn trò thân thiết trước mặt Otto, lại nhìn thấy sắc mặt Otto

có chút khó chịu, Cố Ái như tỉnh táo hơn, muốn đẩy tay Lâm Trình ra,

nhưng không hiểu sao Lâm Trình ôm thật chặt, cô không cách nào thoát ra

được.



Cô dè dặt nhìn Otto, đã thấy Otto đang cười với cô, rồi sau đó anh nhìn

sang Lâm Trình: “Vậy chúng ta cùng nhau vào dùng bữa tối, hôm nay đa tạ

Lâm tiên sinh đã tới đón.”



“Không cần khách khí, anh đã chăm sóc vợ tôi suốt thời gian qua, tôi hẳn là nên làm vậy.”



Đối với Lâm Trình mà nói, nhìn sắc mặt khó coi của Otto, trong lòng anh đặc biệt hứng khởi.



Cố Ái chính là vợ của anh, bọn họ vẫn còn chưa ly hôn đâu, tuy rằng ba năm qua Otto đã chăm sóc cho Cố Ái là điều không thể phủ nhận, nhưng anh và Cố Ái vẫn còn là vợ chồng hợp pháp, Otto này lại muốn ngang ngạnh chen

chân vào, còn nói đến thành phố S để giúp Cố Ái mau chóng làm thủ tục ly hôn, tên này lại không thèm để anh vào mắt một cách trắng trợn như vậy. Lâm Trình oán giận, dạo này đám tiểu tam lại có thể giương oai trước

mặt người khác thế sao?