Hôn Nhân Giả

Chương 7 :

Ngày đăng: 15:35 19/04/20


Lái xe từ ngoại ô thành phố đến trung tâm thành phố cũng mất đến nửa tiếng đồng hồ.



Suốt dọc đường đi, Cố Ái hết mơ màng lại tỉnh dậy cũng phải mấy lần, thấy còn chưa về đến nhà, lại vùi đầu vào ngủ tiếp.



Cô nằm ngủ ngay bên cạnh anh, nghiêng đầu nhìn cô một cái, Lâm Trình mỉm cười hạnh phúc. Mặc kệ mọi chuyện như thế nào, cô vẫn đang ở bên anh, để anh được mỗi giây mỗi phút nhìn thấy cô là tốt lắm rồi.



Nửa tiếng sau, xe dừng lại ở ngay trung tâm của Hải Cảnh sơn trang. (Đại khái nó là khu biệt thự nhìn ra biển – Seaview Resort)



Hải Cảnh sơn trang là khu biệt thự xa hoa nhất của thành phố S, diện tích của nó cũng phải đến hơn 50000 mét vuông (khoảng 5Ha), có khoảng 25 công trình kiến trúc, mỗi công trình chiếm khoảng 1500 mét vuông. Kiến trúc cả khu này được mô phỏng theo phong cách cổ điển của châu Âu, được những nhà kiến trúc sư hàng đầu thế giới đích thân thiết kế.



Nơi này bên ngoài mỗi tòa nhà đều có một khu hoa viên rộng lớn, bên trong lại xây bể bơi có thể bơi được bốn mùa với nhiệt độ ổn định, rạp chiếu phim gia đình, phòng tập thể thao, Spa, nhà ăn theo kiểu phương tây, phòng đọc sách…



Ba năm trước, Lâm Chính Phong mạnh tay chi một lượng tiền lớn mua khu biệt thự nhìn ra biển này.



Trước đó vài ngày, Cố lão gia bảo Cố Ái chọn một trong hai người con trai nhà họ Lâm để làm vị hôn phu tương lai của mình, còn Lâm Chính Phong liền nói với Lâm Trình và Lâm Chuẩn, ai có thể cưới được Cố Ái thì sẽ được đứng tên làm chủ khu Hải Cảnh này. Hiện tại, Lâm Trình đã kết hôn với Cố Ái, đương nhiên, nó đã thuộc về anh. Nói cách khác, về sau nơi này chính là nhà mới của hai người.



Khi xe đến nơi, Cố Ái vẫn chưa tỉnh lại, nhìn cô ngủ thật say, Lâm Trình bất giác tiến đến gần cô.



Dáng vẻ cô khi ngủ trông rất đẹp, bình thản mà thực điềm tĩnh.



Lâm Trình tới gần cô, lẳng lặng nhìn cô hồi lâu. Trên khuôn mặt luôn lạnh lùng cương nghị của anh, lại lộ ra ý cười nơi khóe miệng đang cong cong lên vô cùng dịu dàng. Ninh Phi từng nói, khi anh cười rộ lên, tựa như một làn gió xuân mát lạnh, có thể khiến trái tim tan chảy.



Nhưng lúc này, anh nhìn cô cười, nụ cười lại làm cho người ta đau lòng.



Khóe mắtcủa cô còn vương vệt nước mắt, Lâm Trình nhẹ nhàng giúp cô lau đi. Nhìn cô, anh chợt ngây ngốc, cô rất xinh đẹp, từ nhỏ đến lớn đều được cưng chiều, nâng niu trong lòng bàn tay, cho nên anh nhất định cũng sẽ yêu thương cô như thế, chiều chuộng cô, nghe theo cô, đem những thứ tốt nhất mà anh có được dành hết cho cô.
“Ồ.” Cố Ái gật đầu, “Anh đúng là suy nghĩ rất chu đáo.”



Xem bộ dạng gật đầu ngốc nghếch của cô, Lâm Trình bật cười, đang cười lại thấy cô ngẩng đầu hỏi anh: “Vậy trong ví tiền của anh cũng có ảnh chụp của tôi?”



Nhìn ánh mắt của cô, Lâm Trình lập tức ngừng cười, ngồi thẳng lưng lại: “Đương nhiên.”



“Uhm, vậy là ổn rồi.” Giống như vừa đột nhiên nghĩ tới chuyện gì đó, Cố Ái bỗng hỏi: “Trong tay anh có ảnh chụp của tôi?” Bọn họ cùng lắm tiếp xúc nhau được mấy lần, anh ta thế nào lại có ảnh của cô nhỉ?



Cô hỏi như vậy, Lâm Trình nhất thời không biết trả lời thế nào.



Anh sao lại không có ảnh của cô, cô nổi tiếng như vậy, rất nhiều lần xuất hiện trên tạp chí, thậm chí còn nhiều hơn cả mấy ngôi sao. Trên mạng nơi nào cũng có hình của cô.



Phải biết rằng, anh đã yêu thầm cô bảy năm, ảnh của cô để trong ví của anh cũng đã bảy năm rồi.



Có điều, trước đó, là anh yêu thầm, hai người không được mấy lần gặp nhau, cũng không có quan hệ quen biết gì, cho nên ảnh của cô để ở trong ví đều chỉ chụp nghiêng mặt, bởi vì anh sợ bị ai đó vô tình nhìn thấy nó, sẽ phát hiện bí mật trong lòng anh.



Hiện tại, giữa anh và cô có một mối quan hệ là hôn nhân, tuy rằng hữu danh vô thực, nhưng dù sao ở trong mắt người ngoài thì đó là sự thật. Cho nên, anh có thể danh chính ngôn thuận để ảnh chụp của cô vào trong ví của mình.



Thấy Lâm Trình không trả lời, Cố Ái lại nhướng mày: “Chẳng lẽ lại là ông nội tôi đưa cho anh?”



“Ảnh của em ở trên mạng nhiều như vậy, chọn đại lấy một tấm đem ra rửa là được mà.” Lâm Trình thản nhiên nói, cúi xuống nhìn đồng hồ một cái, hơn mười hai giờ. Thế nên anh liền đứng dậy: “Để tôi đi làm cơm.”



“Anh làm cơm?"