Hôn Nhân Giả
Chương 70 :
Ngày đăng: 15:36 19/04/20
“Cái gì? Ái Ái nhập viện? Chuyện xảy ra lúc nào?” Lâm Trình nhíu mày buông cánh tay đang xúc cơm, nhìn cô: “Cô ấy cũng ở bệnh viện này sao?”
Ninh Phi gật đầu: “Vâng.” Về phần chuyện xảy ra khi nào, hình như là 1 tiếng trước thì phải.....
Lại nói về 1 tiếng trước, khi Ninh Phi mang cơm đến cho Lâm Trình đúng lúc gặp phải Cố Ái đang được nhân viên y tế khênh từ trên xe cứu thương xuống. Sau khi mang cơm vào cho Lâm Trình xong, Ninh Phi muốn nói cho anh biết chuyện này, thế nhưng nghĩ lại nếu lập tức nói cho anh chuyện Cố Ái bị bệnh nhất định anh sẽ bỏ không ăn cơm mà đi tìm Cố Ái, trên người anh còn có thương tích, không ăn uống sẽ không tốt cho thân thể, cho nên Ninh Phi liền đổi ý, đợi anh ăn cơm xong mới nói cho anh biết chuyện này thì tốt hơn …
Tiếp đó Lâm Trình vẫn làm việc cho nên bữa cơm này ăn mãi một tiếng ….
Nghe nói Cố Ái ở bệnh viện này, Lâm Trình không để ý chân bị thương vội vàng xuống giường đi tìm cô.
Nhìn dáng vẻ bước đi khập khễnh của anh, Ninh Phi cuống quýt đuổi theo, cẩn thận đỡ anh.
Nghe được Cố Ái ở phòng bệnh nào, Lâm Trình cuống quýt chạy đến.
Khi chỉ còn khoảng hơn 10 bước là đi tới phòng Cố Ái, Lâm Trình thấy có hai cô y tá từ trong phòng bệnh đi ra, vừa đi vừa bàn luận.
“Cố tiểu thư thật đúng là ác độc, có thể bỏ đứa con trong bụng mình.”
“Ai nha, một sinh mệnh bé nhỏ cứ thế mất đi.”
Cố tiểu thư bỏ con ….
Lâm Trình dừng bước, cả người bỗng nhiên cứng đờ.
Cố Ái có thai, nhưng đã bỏ, đứa bé kia hẳn là của anh rồi.
Cô dám bỏ đứa con của anh, nghĩ vậy, Lâm Trình bỗng gạt tay Ninh Phi ra, lạnh lùng nói: “Đừng có đi theo tôi.” Nói xong, anh chịu đựng đau đớn dưới chân, bước nhanh vào phòng bệnh.
Đi tới cửa phòng của Cố Ái, anh lại thấy cô vui vẻ ngồi trên giường chơi ipad.
“Ái Ái, bác sĩ nói cậu rất yếu, phải nghỉ ngơi cho tốt, đừng chơi nữa.” Lữ Dĩnh vừa nói vừa giơ tay muốn lấy ipad trong tay Cố Ái, Cố Ái né qua, cho nên Lữ Dĩnh không lấy được.
Thế nhưng tuy Lữ Dĩnh không đoạt được nhưng Lâm Trình lại đoạt lấy.
Đã 2 tuần không gặp Lâm Trình, cô thực sự nhớ anh muốn chết, cho nên nhìn thấy anh cô liền cười thật tươi, thế nhưng nhìn ánh mắt của Lâm Trình có vẻ là lạ, đang giận dữ.
Đã xảy ra chuyện gì sao?
Đứa bé thật đáng yêu.
Lâm Trình ngồi xuống ghế đá nhìn đám trẻ chơi đùa.
Nhìn chúng nói chuyện, Lâm Trình không khỏi mỉm cười.
Khi Cố Ái tìm thấy anh, thì anh đang ngồi nhìn đám trẻ con chơi đùa mỉm cười.
Anh rất thích trẻ con.
Cố Ái đi tới, đứng bên cạnh anh, cô thấy Lâm Trình ngẩng đầu nhìn mình một cái xong liền đứng dậy, không nói gì muốn rời khỏi.
Anh vừa đứng dậy, Cố Ái kéo tay anh lại, lòng bàn tay anh rất ấm, nắm rất mềm mại, dễ chịu.
“Lâm Trình em không có thai, em không có thai gì hết, em thật sự không biết anh nghe ở đâu, có phải là hiểu lầm rồi không?” Cố Ái nhìn anh, khuôn mặt anh rất đẹp, đẹp đến mức không muốn rời mắt. Chẳng qua tâm trạng anh không tốt, lúc này vẻ mặt trà ngập ưu thương, khiến cô vô cùng yêu thương, rất yêu.
“Cái gì?” Lâm Trình liếc nhìn cô, “Không có sao?” sao thế được, hai y tá kia từ trong phòng cô đi ra rõ ràng nói, “Cố tiểu thư thực là độc ác, có thể bỏ đi đứa con của mình.”
“Nghĩ đến chuyện Cố tiểu thư độc ác bỏ đi đứa con của mình, tớ sẽ không thèm đọc truyện nữa, ân oán giữa hai người lớn, sao lại có thể trút lên đứa bé chưa thành hình chứ?” Một y tá đi ngang qua hai người họ oán trách.
Truyện sao?
Trong truyện Cố tiểu thư phá thai?
Lâm Trình sững sờ, chuyện này, thực sự là quá máu chó mà ….
Nhìn vẻ mặt Lâm Trình, Cố Ái cũng đột nhiên hiểu rõ mọi chuyện, thì ra là anh hiểu lầm.
Hiểu lầm
Lâm Trình thở phào, hù chết anh rồi.
Nhìn Cố Ái, Lâm Trình cởi áo khoác khoác cho cô, “Ái Ái, trời lạnh, em về phòng đi.”
Nói xong, anh xoay người rời đi, không phải không quan tâm đến cô, mà anh có chút phiền lòng, hơi mệt.