Hôn Nhân Giả
Chương 73 : Ngoại truyện 2
Ngày đăng: 15:36 19/04/20
Action 1: – Ghen
Có một ngày, Cố Ái đang xem tường thuật lễ trao giải điện ảnh, xem đến một nửa, đột nhiên thấy Nhậm Mạn Mạn ăn mặc rất lộng lẫy đi ra trao giải, nhìn người ta trang điểm ăn vận cho Nhậm Mạn Mạn vô cùng diễm lệ, khiến cô ta có thể khoe hết dáng vẻ nóng bỏng, nhìn lại mình, trước không lồi, sau không cong, vì vậy Cố Ái bỗng có chút khó chịu ….
Trong lòng khó chịu, nhất định phải phát tiết, cho nên sau khi Lâm Trình tan làm vừa mở cửa đi vào nhà, Cố Ái liếc anh một cái, không nói lời nào cầm lấy gối ôm ném tới.
Lâm Trình nghi hoặc, anh vừa đi làm về, có làm gì chọc giận cô đâu?
“Lâm Trình, rốt cục anh và Nhậm Mạn Mạn có quan hệ thế nào hả? Cô ta nóng bỏng như vậy, chỗ cần lồi cần cong đều có, tôi không tin anh chưa từng có ý gì với cô ta?”
Nhìn dáng vẻ ghen tuông của Cố Ái, Lâm Trình bất đắc dĩ, đi đến bên cạnh cô, đối diện với cô, “Người anh yêu là em, chưa từng động lòng với cô ấy.”
Sau đó, cưỡng ôm, cưỡng hôn …
Action 2- Ba ba điên rồi.
Ngày sinh nhật 3 tuổi của con gái Lâm Bội Bội, Cố Ái bỗng chợt nảy ra ý nghĩ, đột nhiên nói với Lâm Trình, “Lâm Trình, chúng ta hôm nay đóng kịch đi, ngày hôm nay anh là mẹ, em là ba.”
Lâm Trình ngẫm lại thấy cũng vui, liền gật đầu, “Hay đấy.”
Vì vậy.....
Lâm Bội Bội từ nhà trẻ về, mở cửa ra, đầu tiên là thấy Lâm Trình, thấy Lâm Trình, Lâm Bội Bội liền cười vui vẻ, “Ba, con về rồi.” Nhìn quanh nhà một lượt, không thấy bóng dáng Cố Ái, Bội Bội nghi hoặc hỏi: “Mẹ con đâu rồi ạ?”
Hôm nay đóng kịch, Cố Ái là ba, không phải mẹ, nghĩ một lát, Lâm Trình ôm lấy Bội Bội nói: “Ba con đi ra ngoài mua đồ ăn cho con rồi.”
Ba đi ra ngoài mua đồ ăn, rõ ràng ba đang ở trước mắt mà, Lâm Bội Bội nghi hoặc nhìn Lâm Trình hồi lâu, sau đó đột nhiên oà khóc lên, “Mẹ, mẹ ơi, mẹ đang ở đâu, ba ba bị điên rồi!!!”
Action 3 –1 Ai nói con gái là áo bông nhỏ của mẹ, rõ ràng là áo bông nhỏ của ba mà.
Sau khi cưới, ở nhà Cố Ái vẫn luôn là số 1, sau khi sinh con gái Lâm Bội Bội xong, Cố Ái mẹ quý vì con, ở nhà tựa như nữ vương.
Lúc này Cố Ái đang ngồi trên sopha xem tivi, đột nhiên thấy khát nước, liếc mắt nhìn thấy Lâm Trình đang xem báo bên cạnh, Cố Ái cười đáng yêu, “Chồng à, em khát, muốn uống nước.”
“Có ngay, có ngay.” Lâm Trình vừa nói vừa buông báo xuống, chạy vội đi lấy nước cho cô.
“Chồng à, em muốn ăn táo, anh gọt hộ em được chứ?”
“Tất nhiên.”
Vừa ăn táo Lâm Trình gọt vừa xem tivi, thấy trong tivi quảng cáo khoai tây chiên, Cố Ái nhìn Lâm Trình, cười ngọt ngào, “Chồng à, em muốn ăn khoai tây chiên, anh đi ra ngoài mua giúp em đi.”
Nhìn Cố Ái nổi giận, Lâm Bội Bội bĩu môi: “Không phải con muốn tốt cho mẹ sao?”
“Tốt cho mẹ?” Cố Ái chán nản, “Con mắng cô giáo là muốn tốt cho mẹ?”
“Ai nha, mẹ không biết đâu, lúc nào cô chủ nhiệm cũng nhìn ba không rời, mỗi lần ba đi họp phụ huynh, con đều thấy cô chủ nhiệm nhìn ba không chớp mắt, ba là của mẹ mà, cho nên con chỉ nhắc nhở cô giáo không nên cướp ba con.” Lâm Bội Bội chớp chớp mi: “Hứ, hôm qua con đàn xong, cô giáo bắt con hôm nay phải gọi ba đến trường, ha ha, con lại không cho ba tới đó.”
Thì ra đây là muốn tốt cho cô? Cố Ái không chút cảm kích, lườm Lâm Bội Bội: “Con đến lớp nhiệm vụ là học tập cho giỏi, không được nhớ ba nghĩ bốn, biết không hả?” Nói xong, Cố Ái còn vênh mặt lên nói: “Ba ba con là của mẹ, không ai cướp đi được hết.”
“Không hẳn vậy đâu.” Lâm Bội Bội nhìn Cố Ái cười ngượng ngùng, “Mẹ, mẹ phải biết rằng, cô giáo con xinh đẹp hơn mẹ, trẻ hơn mẹ, tính tình tốt hơn, dáng người cũng tốt hơn nữa.”
Cố Ái: “…”
Hoá ra trong mắt Gấu Con này, cô là người mẹ tồi tệ sao?
Thấy Cố Ái đen mặt, Lâm Bội Bội lè lười, cười lấy lòng: “Đại vương, con đói, người mau đi làm cơn đi.”
Cố Ái nhíu mày, “Con gọi mẹ là gì hả? Đại vương?”
“Ba ba nói mẹ là Đại Vương a.” Lâm Bội Bội chớp chớp mắt, “Ngày hôm qua con và ba xem Tây Du Ký, thấy một đám tiểu yêu luôn gọi một con đại yêu là Đại Vương, con hỏi ba đại vương là gì, ba nói, đại vương là người có địa vị cao nhất, trong nhà ta người có địa vị cao nhất là mẹ, vậy mẹ không là đại vương thì là gì?
Cố Ái bất đắc dĩ, đại … đại vương!
Buổi tối, đợi Lâm Trình đi làm về, ăn cơm xong, trở lại phòng ngủ, Cố Ái hai tay khoanh lại trước ngực từ trên cao nhìn Lâm Trình, “Anh nói với Bội Bội, em là đại vương trong cái nhà này?”
Lâm Trình sững sờ, kéo Cố Ái ngồi xuống giường, lấy lòng cười, hôn cô nói: “Anh nói em là yêu tinh.”
“Dẻo mỏ.” Cố Ái đột nhiên đẩy anh ra, “Lâm Trình, anh thấy cô chủ nhiệm lớp Bội Bội trông thế nào?”
Lâm Trình nhíu mày, gãi đầu, “Không nhớ.”
“Thật sao?” cô ôm cổ anh, xoay người áp lên người anh, “Thật sự không nhớ sao?”
“Trong đầu anh tất cả đều là vợ anh, còn hơi đâu mà để ý.” Lâm Trình vừa nói vừa cho cô một nụ hôn nồng cháy.
Cố Ái mỉm cười, dí dí mũi anh, “Em yêu anh.”
“Anh cũng yêu em.”
—Hoàn—