Hôn Nhân Không Lựa Chọn

Chương 149 : Tỉnh lại sau giấc mơ

Ngày đăng: 23:00 21/04/20


Diệp Dĩ Muội ngồi trong cầu thang bộ cả một đêm, khi tia nắng đầu tiên chiếu vào đôi mắt đỏ ngầu của cô cô từ từ ngước mắt lên đón lấy ánh nắng mặt trời, cố gắng nở một nụ cười.



Trời sáng rồi, giấc mơ cũng tỉnh lại, con người thì phải sống trong hiện thực.



Bám vào tường, cô cố gắng đứng lên, trước mặt tối sầm lại, suýt nữa thì ngã.



Cô đứng im ở đó cho tới khi thấy khá hơn rồi mới bước những bước nặng nề đi lên tầng.



Trước cửa căn hộ, cô nhìn vào cánh cửa và do dự một lát rồi mới đưa tay ấn khóa mật mã.



“Tinh” một tiếng, cánh cửa mở ra, cánh tay cô cứng đơ kéo cánh cửa ra.



Phòng khách tối lờ mờ, tĩnh lặng tới mức làm cho con tim hoảng loạn, cô do dự không muốn nhấc chân lên bước vào.



Cô không biết bản thân đã đứng ở cửa bao lâu, cuối cùng tiếng điện thoại đã làm cô bừng tỉnh.



Cô nhanh chân bước vào cửa, cầm lấy chiếc điện thoại trên mặt bàn, vừa mới ấn nút nghe đã thấy giọng nói vội vàng sốt sắng của Cao Thiên Du: “Dĩ Muội, sao giờ cậu mới nhấc máy?”



Diệp Dĩ Muội do dự giây lát, giọng nói khàn khàn cô trả lời: “Mình ngủ.”



“Cùng với Tần Hàm Dịch?” Cao Thiên Du hỏi thăm dò.



Diệp Dĩ Muội nheo mày lại, sự do dự như thế không giống với Cao Thiên Du.



Nhưng cô vẫn nhanh chóng trả lời: “Không, mình tớ!”



“Dĩ Muội....” Cao Thiên Du dừng lại vài giây rồi mới nói giọng nặng nề: “Hạ Lam tự sát rồi.”



Bàn tay Diệp Dĩ Muội đang cầm điện thoại bỗng run lên, thiếu chút nữa thì điện thoại rơi xuống đất.



“Cô ấy....cô ấy không sao chứ....” Diệp Dĩ Muội tự nhiên giọng nói run lên, cô rất sợ, sợ Hạ Lam xảy ra chuyện gì thì Tần Hàm Dịch sẽ đau khổ tới mức không sống nổi mất!



Ngoại trừ việc anh yêu cô ta như thế nào không nói, nếu trong buổi họp báo anh giúp cô ta rửa sạch sự tình nghi thì cô ta cũng không phải dùng tới con đường cùng này.



“Nghe nói đã thoát khỏi sự nguy kịch về tính mạng.” Cao Thiên Du bất lực trả lời, chắc cũng đoán được trong lòng Diệp Dĩ Muội đang nghĩ gì.



“Vậy thì tốt....” Diệp Dĩ Muội thở phào một tiếng.



“Dĩ Muội, nếu cậu còn yêu Tần Hàm Dịch vậy thì phải tranh thủ, đừng có mà buông tay.” Cao Thiên Du lại thở dài một tiếng rồi nói tiếp: “Phụ nữ vào lúc yếu đuối nhất thì luôn muốn túm lấy cái gì đó, Hạ Lam mất đi sự nghiệp, mất đi Hứa An Ca, người duy nhất cô ta có thể giữ lấy chỉ còn lại có Tần Hàm Dịch thôi.”



Tiếng nói của Cao Thiên Du dứt, trong điện thoại là sự im lặng kéo dài.



“Dĩ Muội, cậu có đang nghe tớ nói không đấy?” Cao Thiên Du vội vàng hỏi.



“Thiên Du, tớ đã quyết định ly hôn với Tần Hàm Dịch rồi.” Diệp Dĩ Muội nghĩ rằng nếu đã quyết định rồi thì phải đối mặt thôi.



Thế nhưng lúc này con tim cô rất đau, không những không hề giảm đi mà càng rõ nét hơn.



“Dĩ Muội!” Cao Thiên Du giật mình kêu lên rồi khuyên cô: “Dĩ Muội, cậu xem có nên nghĩ lại không? Tớ thấy Tần Hàm Dịch đối với cậu vẫn có tình cảm đấy!”



Cao Thiên Du không hề rõ về mối quan hệ từ trước tới nay của Tần Hàm Dịch và Diệp Dĩ Muội, bởi vì với tính cách như Diệp Dĩ Muội thì cô quen đem những việc không vui giấu kín trong lòng.



Còn Cao Thiên Du cảm thấy Tần Hàm Dịch có tình cảm với Diệp Dĩ Muội hoàn toàn là từ buổi họp báo ngày hôm qua.



Phải biết rằng trong buổi họp báo ngày hôm qua, cách xử lý của Tần Hàm Dịch đồng nghĩ với việc anh đứng mũi chịu sào, hứng lấy trách nhiệm về phần mình.



Về lý anh không sai.



Nhưng về tình, về nghĩa thì ai lại bị cho rằng là kẻ tiểu nhân vong ân bội nghĩa.



Cao Thiên Du nghĩ, người giống như Tần Hàm Dịch – 17 tuổi đã tham gia vào thương trường, tranh đấu với người khác bao năm như thế, sẽ không thể đến một việc rõ ràng và đơn giản thế mà cũng không nghĩ đến.



Nhưng trong một đêm, anh đột nhiên thay đổi toàn bộ kế hoạch chỉ vì Diệp Dĩ Muội.




Lam Dư Khê nghĩ, đây chính là duyên phận giữa người với người chăng!



Diệp Dĩ Muội đã được định là sẽ bước vào cuộc đời của bọn họ, có muốn thoát cũng không thoát được.



Diệp Dĩ Muội nghe thấy anh nói như vậy liền bật cười vui mừng hạnh phúc dù nước mắt vẫn rơi.



Biết được trên đời này có người luôn nhớ tới bạn đó chính là một niềm hạnh phúc giống như tình thân vậy.



“Lam Dư Khê, anh phải đối tốt với bản thân mình một chút đấy, những việc đã qua rồi....” Diệp Dĩ Muội biết cô không nên nói nhiều, thế nhưng cô thực sự hi vọng Lam Dư Khê có thể bước ra khỏi quá khứ và thật sự vui vẻ.



“Ừm, anh sẽ như vậy, chúng ta cùng cố gắng, đi qua quá khứ, làm hai kẻ béo sống vui vẻ!” ánh mắt Lam Dư Khê càng lúc càng mơ hồ, vì những nỗi đau trong quá khứ và cũng là vì sự kiên cường của Diệp Dĩ Muội.



“Được.” Diệp Dĩ Muội cố gắng nở một nụ cười, cho dù anh không nhìn thấy.



Khi mà nụ cười đó không còn duy trì được nữa, cô nói: “Lam Dư Khê, tạm biệt.”



Anh không đáp lại, sau một hồi im lặng là tiếng tít tít của điện thoại.



Chỉ là, anh vẫn để máy trên tai như thế, dường như đang đợi người ở đầu dây bên kia nói gì đó với anh.



Diệp Dĩ Muội sau khi cúp máy và lấy lại bình tĩnh, ổn định tâm trạng, cô gọi điện cho Cao Thiên Du.



“Dĩ Muội, cậu ổn chứ?” Cao Thiên Du sau khi nhìn thấy tin tức, không gọi điện luôn cho cô không phải vì không quan tâm mà vì cô hiểu tính cách Diệp Dĩ Muội.



Nếu có người làm phiền đến cô thì nhất định cô sẽ không khóc mà sẽ giả vờ kiên cường.



Cao Thiên Du nghĩ, để cho cô khóc một trận, đêm hết những nỗi buồn phiền, bực dọc trong lòng giải tỏa ra cũng tốt.



Sự việc xảy ra rồi thì chắc chắn sẽ phải đối mặt, phải giải quyết.



“Tớ không sao.” Giọng nói Diệp Dĩ Muội vẫn còn khàn khàn, nhưng ngữ khí thì đã khôi phục trở lại như bình thường.



Cao Thiên Du nghe thấy vậy mới thở phào một tiếng, nói: “Tớ đã gọi điện bảo người dọn dẹp phòng cho khách rồi, cậu cứ chuyển đến là được, khóa mật mã là số mà tớ vẫn thường dùng đó.”



“Thiên Du, cảm ơn cậu.” Diệp Dĩ Muội nói rồi hai mắt đỏ lên.



Tính cách Cao Thiên Du tuy là bỗ bã nhưng đối với Diệp Dĩ Muội thì cô rất chu đáo.



Giốn như cô vẫn thường nói: “Đã là chị em thì cả đời là chị em, phải biết trân trọng.”



“Diệp Dĩ Muội, cậu mà còn nói khách sáo thế là tớ sẽ giận đấy.” Cao Thiên Du giả vờ gắt lên, nghĩ một lát rồi lại không yên tâm cô nói: “Thôi bỏ đi, tốt nhất cậu đừng chạy lung tung nữa, tớ sợ đám phóng viên sẽ bao vây cậu thì lại không biết ứng phó thế nào, đợi tớ qua đón cậu.”



“Chẳng phải cậu vẫn đang đi làm à?” Diệp Dĩ Muội nheo mày lại, Cao Thiên Du lúc nào cũng cứ như thế này.



“Xin nghỉ làm một ngày là được mà!” Cao Thiên Du nói như thể chẳng có chuyện gì khó khăn vậy.



“Thiên Du, như thế không được!” Diệp Dĩ Muội hiểu việc này không phải là xin nghỉ hay không, vấn đề bây giờ cô đang là tâm điểm chú ý nhưng lại để Cao Thiên Du đến đón, nếu để ông chủ biết nhưng lại không chịu để lộ ra tin tức gì nhất định sẽ phẫn nộ.



Nếu không phải trên người không có tiền thì ngay cả nhà của Cao Thiên Du cô cũng không muốn ở lại đó.



Cô đã nghĩ kĩ rồi, lát nữa nghĩ cách cắt đuôi đám phóng viên đó rồi lại tìm cách lặng lẽ vào nhà Cao Thiên Du, cố gắng không để sự việc này bị bại lộ.



Đợi tới khi cô và Tần Hàm Dịch ly hôn rồi, phóng viên tự nhiên sẽ không còn hứng thú để quan tâm cô nữa.



“Có gì mà không được chứ? cũng lắm thì anh ta dám sa thải tớ?” Cao Thiên Du vừa đi vừa nói.



“Tớ biết anh ta không dám!” Diệp Dĩ Muội bật cười. Ông chủ của Cao Thiên Du chính là bạn trai của cô ấy, là giám đốc tạp chí chi nhánh Trung Quốc Lục Danh Dương.



Vốn dĩ Cao Thiên Du rất không thích tình yêu công sở, nhưng Lục Danh Dương kiên quyết theo đuổi nên cô cũng đã chấp thuận.



Chỉ là, Cao Thiên Du vẫn là Cao Thiên Du, cô có quan điểm của cô, thà cô ở một mình chứ nhất định không sống chung với Lục Danh Dương, duy trì việc cả hai không can thiệp vào cuộc sống riêng tư của nhau.