Hôn Nhân Không Lựa Chọn

Chương 153 : Sóng to gió lớn

Ngày đăng: 23:00 21/04/20


Dưới ánh đèn buổi tối, Cao Thiên Du một mình lái xe, ánh mắt cô nhìn xung quanh thành phố dường như đã trở nên xa lạ này.



Cô nghe nói, Triệu Oanh đã cùng với Lục Danh Dương đi tới buổi yến tiệc đó, trong lòng cả đêm đều không thấy thoải mái.



Cô cảm thấy bản thân mình có chút khó hiểu, rõ ràng là cô không muốn đi sao bây giờ lại thấy thế này? Tội gì chứ?



Thực ra, khi Lục Danh Dương nói tối sẽ tới đón cô cô đã nghĩ tới buổi yến tiệc rồi, từ trước tới giờ cô vẫn không phải là một cô gái có trí nhớ tồi.



Thế nhưng, sự việc mà Lục Danh Dương giao cho cô đã làm khó cô.



Diệp Dĩ Muội hận Tần Hàm Dịch bao nhiêu thì cũng yêu anh bấy nhiêu.



Hại Tần Hàm Dịch chẳng khác nào làm hại Diệp Dĩ Muội.



Làm chị em kiếp này chắc gì đã có kiếp sau, cô không muốn vì người đàn ông của mình mà làm tổn thương tới người chị em tốt.



Vì thế, cô cuối cùng đã chọn né tránh Lục Danh Dương.



Thế nhưng, tại sao anh lại cứ phải để cái cô Triệu Oanh đó cùng anh đi tới buổi yến tiệc?



Sao không thể để trợ lý Trần cùng đi? Nghĩ tới mà cô lại thấy giật mình, bởi vì trợ lý Trần là đàn ông mà....



Cô đang suy nghĩ linh tinh thì một chiếc xe đột nhiên phi tới, cô hết hồn đạp mạnh chân phanh, may mà cô thắt dây an toàn, phanh xe lại kịp thời nên mới không xảy ra tại nạn.



Nhìn chiếc xe Maserati màu bạc lướt qua nhanh như bay không hề có ý dừng lại mà Cao Thiên Du nghiến răng lại tức giận.



Có phải những người có tiền bây giờ đều trắng trợn như thế không? Đèn đỏ mà cũng dám vượt.



Càng nghĩ trong lòng cô càng thấy tức, nhìn đoạn đường rồi cô lái xe thẳng tới trạm giao thông gần đó, cô phải xem xem, cái người này rốt cuộc là ai.



Đừng trách cô hẹp hòi, thực lòng là cô đang tức, cái kẻ đó lại chọc tức cô không đúng lúc rồi.



Căn biệt thự ở ngoại cô của Tần gia, màn đêm buông xuống, Tần Hàm Dịch đưa Diệp Dĩ Muội cùng về đây.



Trong căn hộ ở nội thành đúng là có quá nhiều hồi ức không đẹp, Tần Hàm Dịch sợ Diệp Dĩ Muội trong lòng thấy không thoải mái sẽ càng giận anh, vì vậy anh rất biết điều, đưa vợ nhanh chóng rời đi.



Vú Trần vừa nhìn thấy hai người quay về, bầu không khí lại có vẻ hòa hợp, bà cũng yên tâm hơn.



Buổi sớm khi đọc báo đã làm cho bà giật mình sợ hãi, mau chóng gọi điện cho Tần lão phu nhân.



Ai mà biết được lão phu nhân lại rất bình tĩnh trả lời: “Vú yên tâm đi, Hàm Dịch sẽ không ly hôn với Dĩ Muội đâu.”



Vú Trần lúc đó bán tín bán nghi lời của lão phu nhân, bây giờ thì hoàn toàn tin rồi.



Lão phu nhân đúng là như thần tiên ấy, đoán chuẩn như vậy.



“Thiếu gia, thiếu phu nhân ăn cơm chưa?” Vú Trần cười tươi hỏi.



“Vẫn chưa ạ!” Tần Hàm Dịch nhìn cô vợ bé nhỏ đi bên cạnh đang xấu hổ, nói.



Cũng không trách Diệp Dĩ Muội lại ngại vì ánh mắt vú Trần nhìn bọn họ không giống với bình thường.



“Vậy hai người lên tầng nghỉ ngơi đi, bây giờ vú đi chuẩn bị cho hai người.” vú Trần nhìn Diệp Dĩ Muội rồi lại cười cười sau đó chạy vào bếp.



“Em lên tầng trước đây.” Diệp Dĩ Muội bị ánh nhìn của vú Trần làm cho không tự nhiên, cô kéo tay ra khỏi tay Tần Hàm Dịch sau đó chạy lên tầng.
Tần Hàm Dịch vốn dĩ cho rằng, cô và Tần Hàm Dịch sau khi trải qua chuyện ngọt ngào đó thì chắc là cô sẽ lúng túng ngại ngùng lắm, vì thế cô mới vừa nói đã muốn nổi đóa lên, cô muốn như vậy để che giấu đi sự lúng túng trong lòng mình.



Thế nhưng, Tần Hàm Dịch không bình thường thế này, còn cô thì lại tỏ ra rất bình thường.



Tần Hàm Dịch đương nhiên là không nói ra suy nghĩ trong lòng mình cho cô biết, anh với khuôn mặt nghiêm túc nhìn cô hỏi: “Em xem cái váy này làm gì?”



Thần sắc Diệp Dĩ Muội đột nhiên trở nên ảm đạm, có thể, anh mãi mãi không biết, chỉ vì một câu nói lúc trước của anh mà cô đã quyết định sẽ trở thành một nhà thiết kế trang phục nam.



Chỉ là, cô không có điều kiện để đi học, bèn chỉ biết tìm cơ hội để nhìn nhiều, đọc nhiều, vẽ nhiều.



Khi mới bắt đầu thì là vì Tần Hàm Dịch, nhưng sau đó liền trở thành thói quen, trở thành sở thích.



Có lúc cô cảm thấy bản thân rất buồn cười, một tiểu nha đầu chẳng hiểu gì, lại mơ ước dựa vào việc tự học để trở thành một nhà thiết kế trang phục nam.



Chỉ là, tất cả những điều này cô đều chỉ có thể chôn kín trong lòng.



Nếu anh đã hiểu lần rằng cô đang nghiên cứu chiếc váy trên người cô gái thì cô liền thuận miệng trả lời anh: “Em carmt hấy chiếc váy nà mà mặc trên người người đàn ông sẽ càng đẹp hơn.”



Trời ơi! Cô chỉ thuận miệng trả lời như vậy, chỉ sợ bản thân nếu do dự thì Tần Hàm Dịch sẽ sinh nghi.



Thế nhưng, cô vừa nói dứt lời cô liền phát hiện, nghe như vẻ cô trả lời chẳng đâu vào đâu.



Sắc mặt Tần Hàm Dịch liền thay đổi, đột nhiên ôm lấy vai cô kéo cô vào lòng, anh ghé vào tai cô nói ngọt ngào: “Vợ à, không ngờ em lại khéo thế!”



Diệp Dĩ Muội chớp chớp mắt không hiểu, cô khéo chỗ nào?



“Nếu anh làm thỏa mãn được niềm yêu thích của em thì có phần thưởng đặc biệt nào không?” Tần Hàm Dịch cố ý nói xong liền thổi nhẹ vào tai cô để trêu chọc cô.



Có điều, anh nói như vậy, chứ bảo anh mặc váy chẳng bằng giết chết anh.



Diệp Dĩ Muội lại suy nghĩ vài giây rồi chợt hiểu ra ý anh liền đẩy anh sang một bên: “Anh là đồ biến thái.”



Cô chỉ nghe nói đàn ông thích phụ nữ chơi trò đóng vai chứ chưa từng nghe nói phụ nữ bắt đàn ông đóng vai phụ nữ.



Anh tưởng cô là ai chứ? cô vợ biến thái à?



Tần Hàm Dịch bị cô đẩy mạnh ra, cơ thể anh như đàn hồi, lại bật người lại ngã vào người Diệp Dĩ Muội.



“Tần Hàm Dịch, nếu anh còn không tránh ra là em đi đấy!” Diệp Dĩ Muội giả vờ chuẩn bị đứng lên.



Tần Hàm Dịch phản ứng nhanh chóng, kéo cô lại, ép cô giữa ngực mình và ghế sô pha.



“Bỏ em ra, đi ra ngoài, đừng quên việc hôm nay anh đã đồng ý với em.” Diệp Dĩ Muội sầm mặt xuống, nói cảnh cáo.



Tần Hàm Dịch nhìn bộ dạng tức giận của cô, trong lòng thở dài một tiếng, đều nói đàn ông thích thể diện, xem ra phụ nữ còn thích thể diện hơn cả đàn ông ấy.



Nhìn Diệp Dĩ Muội bây giờ, trong lòng rõ ràng đã rất xúc động nhưng thể hiện ra ngoài thì cứ phải làm khó anh mới chịu được.



Có điều, đi ra ngoài? Anh đã vào tới đây rồi thì làm gì có chuyện dễ dàng đi ra?



Anh nhìn cô cười cười, khuôn mặt anh tú của anh liền cúi xuống, đem hết những lời cô định đuổi anh ra nuốt hết vào trong bụng mình....



Hai con người vừa mới nhìn thấy ánh hào quang của hạnh phúc, nhưng không biết cơn bão sóng to gió lớn phía sau đang đợi họ là gì đây....