Hôn Nhân Không Lựa Chọn

Chương 155 : Chiếc xe đâm về hướng cô

Ngày đăng: 23:00 21/04/20


Lục Danh Dương mỉm cười, nhìn Triệu Oanh đang phẫn nộ, anh mở miệng hỏi rất từ tốn: “Thư ký Triệu, tôi nghe nói phía xuất bản tối qua đã gọi điện cho cô....”



Sắc mặt Triệu Oanh liền trở nên lúng túng, cô ta làm gì đoán ra được Lục Danh Dương lại hành động nhanh tới thế, sự việc này anh mới biết chưa quá một giờ đồng hồ, sao anh có thể điều tra được điều tra ra sự việc này?



Lẽ nào, là đang bắt thóp cô ta?



“Không có.” Triệu Oanh phủ nhận với ngữ khí kiên định.



“Thư ký Triệu, có hay không có, tự bản thân cô là người rõ nhất, lần này tôi nể mặt Khúc Phong nên không truy cứu thêm nữa, nhưng nếu còn có lần sau thì tôi sẽ thông báo trực tiếp cho Khúc Phong, để anh ấy đưa vô về luôn đấy!” Lục Danh Dương nói với ngữ khí dứt khoát và không khách khí.



Lần này thì Triệu Oanh coi như tin rồi, Lục Danh Dương thự sự không hề bắt thóp cô ta mà anh đã biết hết.



Cô ta xị mặt ra oan ức, không can tâm liền giải thích: “Lúc đó đã là nửa đêm rồi, chắc tôi ngủ mơ màng nên mới không nghe rõ....”



“Thư ký Triệu, tôi không cần nghe sự giải thích của cô, cô có thể ra ngoài rồi.” Lục Danh Dương dứt lời liền cúi đầu xuống, tiếp tục nhìn bản báo cáo trên tay, cũng mặc kệ Triệu Oanh có rời đi hay không.



Triệu Oanh bị bỏ mặc ở đó, sắc mặt cô ta khó coi đi vài phần, trước khi quay người đi, trong lòng còn tự thề với mình: “Lục Danh Dương, anh đợi đấy, tôi nhất định sẽ là của anh.”



Cao Thiên Du hùng hùng hổ hổ quay lại phòng làm việc của mình, lấy túi xách rồi đi thẳng xuống bãi đỗ xe dưới tầng hầm.



Nghỉ phép đúng không? Cô đúng là phải cảm ơn Lục Danh Dương, nếu không cô còn chẳng có cơ hội mà li vài vòng rong chơi ở cái thành phố này!



Lúc này vốn dĩ cô đã đang rất tức giận, nhưng lại có người cứ muốn tìm tới cô để nhận lấy xui xẻo cơ!



Cô nheo mày nhìn người đàn ông đang đứng dựa vào xe mình, anh ta mặc một bộ đồ khá thoải mái, nhìn có vẻ chẳng tử tế gì, ánh mắt cũng không được lương thiện.



“Cao tiểu thư không nhận ra tôi à?” người đàn ông không hề có ý đứng lên, ngược lại hỏi cô vẻ cợt nhả.



Cao Thiên Du nhìn kĩ con người này, trong đầu đột nhiên nhớ ra hình ảnh trên trang tạp chí đó.



Người đàn ông này thực sự nhìn ngoài đời còn quái dị hơn cả trên ảnh, chẳng trách mới nhìn cô chưa nhận ra anh ta.



Lúc này, đôi mắt hoa anh đào của anh ta đang không ngừng nhìn cô và như thể phát ra điện.



Có điều, Cao Thiên Du là ai chứ? nếu như Lục Danh Dương nói thì cô là một kẻ thần kinh không biết sợ trời không biết sợ đất.



Còn Lục Danh Dương cũng yêu cô bởi chính sự bộc trực, thẳng thắn vào tính cách bốp chát nhưng chân thực đó.



“Cảnh thiếu gia tới tìm tôi báo thù đấy à?” Cao Thiên Du khoanh hai tay trước ngực, hất cằm lên hỏi vẻ khiêu khích.



“Không.” Cảnh Hạo nhún vai, đi lại gần, tranh thủ lúc Cao Thiên Du không phòng bị, anh ta liền đưa ta ra cướp lấy chiếc chìa khóa xe trên tay cô, ấn nút điều khiển từ xa.



Cao Thiên Du cũng không ngăn anh ta lại, chỉ đứng đó nhìn xem anh ta định làm gì.



“Tôi tới để cảm ơn cô, bài báo đó của cô đúng là viết rất sắc sảo!” Cảnh Hạo nói rồi vứt chìa khóa xe cho Cao Thiên Du, tự mình đi tới ghế cạnh ghế lái: “Cô lái xe, cả đêm hôm qua tôi không ngủ, bây giờ ngủ một lát.”



Cao Thiên Du đột nhiên bật cười, đi lại phía anh ta,ấn cánh cửa anh ta vừa mới kéo ra và nói: “Cảnh thiếu gia, tôi không phải tài xế của anh.”



“Cao tiểu thư, cô làm thế này là không đúng đâu đấy, tôi chạy đến đây chỉ vì để cảm cơn cô vậy mà cô ngay đến cả cho tôi đi nhờ một quãng mà cũng không đồng ý?” Cảnh Hạo giả vờ vẻ oan ức tủi thân nói.



“Xin lỗi Cảnh thiếu gia, tôi không có cái nghĩa vụ đó.” Cao Thiên Du đi quay về phía ghế lái, vừa mới lên xe liền phát hiện Cảnh Hạo cũng đã kéo cửa xe phía ghế cạnh ghế lái ra.



“Cảnh thiếu gia, nếu anh không xuống xe tôi sẽ báo cảnh sát.” Cao Thiên Du nói lời cảnh cáo.



“Vậy thì nhanh nên, tốt nhất là để cho bọn họ bắt tôi về cục ấy.” Cảnh Hạo nghe thấy lời cô nói thì dường như lại rất vui vẻ.



“Cảnh thiếu gia cho rằng cha mình là thị trưởng thì anh có thể muốn làm gì thì làm à?” Cao Thiên Du nói có vẻ nhạo báng, mỉa mai.



Sắc mặt Cảnh Hạo hơi thay đổi, thu về nụ cười trêu chọc, anh ta nói lạnh lùng: “Cao tiểu thư không nhầm đấy chứ? từ khi nào mà tôi có một người cha làm quan như thế chứ?”



Cao Thiên Du nghe câu nói này vừa cảm thấy tức vừa cảm thấy nực cười, đây chẳng phải là câu hỏi mà cô vừa hỏi Lục Danh Dương sao?



Sao mà giờ câu hỏi này lại được chính đương sự hỏi lại.



“Cảnh Hạo, tôi không biết cha anh là ai, bây giờ anh hãy xuống xe cho ôi, bằng không anh đừng có hối hận.” Cao Thiên Du đã không còn đủ kiên nhẫn để phí lời với anh ta nữa rồi, lập tức đưa ra lời uy hiếp cuối cùng.



Cảnh Hạo giơ tay ra ý như mời cô hành động, sau đó anh ta lại kéo dây an toàn ra, thắt vào, dựa lưng vào ghế rồi nhắm mắt lại.



Cao Thiên Du cười lạnh lùng, thu ánh mắt phẫn nộ về, chân cô đạp vào chân ga.



Vì cô bất ngờ đạp chân ga nên cơ thể Cảnh Hạo bị giật phản ngược lại, thế nhưng anh ta ngay cả mắt cũng không mở ra, lại dựa lưng vào ghế, tiếp tục “giả vờ ngủ.”



..............



Ánh nắng mặt trời biểu chiều soi xuống mặt hồ bơi, phản chiếu lại lấp lánh.



Diệp Dĩ Muội ngồi trên chiếc ghế dài màu trắng cạnh hồ bơi, trong tay vẫn cầm cuốn sách mà tối hôm qua chưa đọc hết, cô tập trung nghiên cứu, thỉnh thoảng lại cầm bút, sửa lại hình trong cuốn sách, thêm vào ý tưởng của bản thân.



Việc này cô không hề nói với bất kì ai, bởi vì ngay đến cả bản thân cô cũng cảm thấy mình không biết tự lượng sức mình, có điều cô coi đó như là một sở thích, dùng để giết thời gian.



Cô đang tập trung nghiên cứu, chiếc điện thoại trên chiếc bàn tròn đột nhiên đổ chuông, cô quờ tay cầm lấy máy đặt lên tai: “A lô.”



Cô vừa dứt lời, đầu dây bên kia liền vang lên giọng nói của một người đàn ông có vẻ già dặn: “Diệp tiểu thư, chúng ta có thể nói chuyện được không?”



“Ông là?” Diệp Dĩ Muội nhất thời chưa nghe ra đó là giọng nói của ai.



“Tôi là cha của Hạ Lam.” Người ở đầu dây bên kia trả lời.



Diệp Dĩ Muội đơ người ra, trả lời khách sáo: “Chào ông, Hạ tổng.”



“Diệp tiểu thư, tôi nghĩ cô cũng biết, tôi tìm cô là có việc gì.” Cha của Hạ Lam nói rất từ tốn, dường như ông ta nói chuyện với Diệp Dĩ Muội là đã nể mặt cô lắm rồi.



“Mời Hạ tổng cứ nói thẳng đi ạ!” Diệp Dĩ Muội trả lời với ngữ khí rất bình tĩnh.



“Nếu Diệp tiểu thư vẫn chưa biết vậy thì tôi cũng không vòng vo nữa.” Cha Hạ Lam cảm thấy Diệp Dĩ Muội đang giả vờ, trong lòng ông ta thầm chế giễu: “Tôi hi vọng Diệp tiểu thư có thể nhanh nhất có thể ly hôn với Hàm Dịch.”



“Hạ tổng dùng thân phận gì để yêu cầu tôi làm việc này?” Diệp Dĩ Muội cảm thấy thật nực cười.



“Năm xưa tôi có thể đưa Tần Hàm Dịch lên vị trí này là muốn để cho con gái tôi vui, hôm nay bởi vì cậu ta đã phụ lòng con gái tôi, tôi cũng có thể kéo cậu ta xuống, nếu như Diệp tiểu thư không chịu rút lui, đới lúc đó chỉ có thể làm cho tất cả mọi người đều chẳng vui vẻ gì.” Cha Hạ Lam cảm thấy có chút xấu hổ khi uy hiếp một cô gái trẻ tuổi thế này.



Thế nhưng, ông ta chẳng quan tâm được nhiều như thế, con gái ông ta bây giờ ngay đến cả ý định sống trên đời này cũng không còn nữa, ông ta phải giúp con gái ông ta.


Diệp Dĩ Muội suy nghĩ một lát, cảm thấy cũng đúng là như vậy.



Cô bây giờ cứ đắn đo do dự thì có làm cô hạnh phúc không?



Nếu nói, hai người chưa xảy ra quan hệ gì thì còn dễ, nhưng bây giờ đã thành ra thế này rồi, cô ly hôn với anh hay không, cô tha thứ cho anh hay không thì cô cũng đều là người phụ nữ của anh rồi.



Cô cầm ly rượu của mình lên, học Cao Thiên Du, cũng một ngụm uống hết.



“Chúng ta nói chút chuyện gì vui vẻ tí đi, cậu còn nhớ ở lớp A cái tên.....” Cao Thiên Du cố tình đêm câu chuyện lái sang hướng khác vui vẻ hơn, không muốn Diệp Dĩ Muội phải suy nghĩ thêm nữa.



Còn về phần cô, sớm cô đã quên đi việc cãi nhau với Lục Danh Dương rồi.



Hai người vốn dĩ đã lâu không gặp, bây giờ nói về chuyện cũ, đúng là có cả đống chuyện muốn kể cho nhau nghe.



Thỉnh thoảng lại cười ha ha, rồi lại cụm ly, Diệp Dĩ Muội vốn đang đau đầu suy nghĩ đắn đô thì bây giờ cũng nở nụ cười rất tươi, trong lòng cũng thấy thoải mái hơn rất nhiều rồi.



Hai người cứ thế nói chuyện vui vẻ mà hoàn toàn quên mất thời gian.



Mãi cho tới khi chuông cửa vang lên, mới cắt ngang câu chuyện của cả hai.



“Ai đấy?” Cao Thiên Du lớn tiếng nói vọng ra, rồi đứng dậy, loạng choạng đi ra phía cửa.



Diệp Dĩ Muội nhìn theo cô rồi lại thu ánh mắt về, tiếp tục uống rượu.



Cao Thiên Du đứng dặt dẹo ở cửa rồi mở cửa ra, nhìn thấy hai người đàn ông trước mắt, nhìn một lát mới ngạc nhiên nói: “Ấy, sao hai người lại cùng tới thế này?”



Lục Danh Dương khẽ nheo mày lại, đỡ lấy Cao Thiên Du đang loạng choạng.



“Sao lại uống nhiều rượu như thế chứ?” rõ ràng là lời nói trách mắng nhưng từ miệng Lục Danh Dương lại nghe ra thành sự thương yêu.



“Anh tới rồi đấy thôi!” Cao Thiên Du nhìn anh cười he he.



Cô hoàn toàn quên đi chuyện lúc sáng rồi sao?



Không, cũng không phải, mà là bọn họ đã nói trước với nhau rồi, việc ở công ty sẽ không đem về nhà.



Hơn nữa, đây cũng không phải là lần đầu tiên bọn họ tranh luận với nhau về công việc, chỉ có điều lần này nghiêm trọng hơn một chút, anh đã cho cô nghỉ phép.



Hai người họ nhìn thì như không có chuyện gì, còn Tần Hàm Dịch thì đang sầm mặt lại, bước vào trong vài bước, dừng lịa trước mặt Diệp Dĩ Muội.



Diệp Dĩ Muội đang cúi đầu nhìn rượu trong ly, đột nhiên lại có một đôi giày da lọt vào trong tầm mắt, cô lắc lắc đầu, cho rằng đó là ảo giác của bản thân.



Rõ ràng trong nhà chỉ có cô và Cao Thiên Du, sao lại có giày da của đàn ông ở đây chứ?



“Về nhà.”



Đột nhiên, một giọng nói lạnh lùng vang lên trên đầu cô.



Không phải là anh không thích cô qua lại với Cao Thiên Du, chỉ là không thích cô uống nhiều rượu thế này, sợ cô gặp phải rủi ro gì.



Cô rùng mình, rồi từ từ ngẩng đầu nhìn lên, khuôn mặt Tần Hàm Dịch có chút khó coi lọt vào tầm mắt cô.



“Không cần anh quản.” Diệp Dĩ Muội quay đầu đi, chẳng thèm quan tâm tới anh.



Tần Hàm Dịch thấy cô uống đủ rồi, cũng không phí lời với cô nữa, anh nghiêng người xuống, bế cô lên.



“Bỏ ra, Tần Hàm Dịch, đồ quá đáng....” Diệp Dĩ Muội đạp chân vùng vẫy, đột nhiên cô đơ người ra, vì cô nhìn thấy Lục Danh Dương.



Chẳng phải vẫn có một câu nói, dù say rượu thì vẫn có ba phần tỉnh táo à?



Lúc này tuy là cô nhìn không rõ Lục Danh Dương lắm nhưng nhìn thấy anh bế Cao Thiên Du, nên cũng đoán ra anh là ai.



Cô lúng túng cười cười, ngả mặt mình vào ngực Tần Hàm Dịch, thôi không vùng vẫy nữa.



“Chúng tôi đi trước đây.” Tần Hàm Dịch đi ra cửa, dừng bước lại, chào hỏi hai người rồi bế Diệp Dĩ Muội rời đi.



Tiếng cửa đóng “rầm” một cái, Cao Thiên Du ánh mắt mơ màng nhìn Lục Danh Dương, nói cảnh cáo: “Anh nhìn thấy chưa, bọn họ rất ân ái, đừng có đi làm gì tổn thương bạn em, bằng không em sẽ không tha cho anh đâu.”



Lục Danh Dương chỉ nhìn cô không nói gì, cúi đầu xuống hôn lên môi Cao Thiên Du.....



Cao Thiên Du khẽ hức lên một tiếng, nhắm mắt lại, nhiệt tình đáp lại anh.



Cao Thiên Du chính là như vậy, giống như một ngọn lửa, khi cô yêu một người đàn ông, cô sẽ hết lòng dâng hiến toàn bộ những gì cô có cho người đó, sẽ không nghĩ ngày mai sẽ thế nào....



Khi Tần Hàm Dịch bế cô xuống lầu, hơi rượu trong Diệp Dĩ Muội đã ngấm, lúc này cả người cô mơ mơ màng màng gục vào lòng anh, khuôn mặt đỏ ửng lên, nhìn cô giống như một con mèo lười.



Nhìn bộ dạng ngoan ngoãn lúc này của cô, sự tức giận trong lòng của anh đột nhiên biến mất.



Anh nhẹ nhàng đặt cô ngồi vào ghế bên cạnh ghế lái, cúi người xuống thắt dây an toàn cẩn thận cho cô, rồi trước khi đóng cửa anh còn đặt nên môi cô một nụ hôn dài, sau đó mới trở về ghế lái, khởi động xe, lái xe rời khỏi khu vực nhà Cao Thiên Du.



Diệp Dĩ Muội dựa người vào ghế, mắt nhắm lờ mờ, cô thỉnh thoảng lại ho lên khó chịu, xe vừa lái đi chưa được bao lâu, cô liền nói lí nhí: “Uống....”



Tần Hàm Dịch liếc nhìn cô bất lực, nhìn bộ dạng không chút phòng vệ gì của Diệp Dĩ Muội, con tim anh lại mềm nhũn ra.



Tuy cô đã đem bản thân mình trao cho anh, nhưng sự đề phòng trong ánh mắt của cô anh vẫn có thể nhìn thấy.



Mỗi lúc như vậy, anh đều vô cùng thương xót cô, anh đều nghĩ anh rốt cuộc phải làm thế nào mới làm cho sự đề phòng trong ánh mắt cô biến mất.



“Uống....”



Cô lại lẩm bẩm, anh mới nỡ thu ánh mắt về, nhìn hai bên đường.



Cuối cùng, anh vặn vô lăng, đem chiếc xe đỗ lại bên đường.



“Em ở trên xe đợi anh, anh đi mua nước cho em.” anh nhìn cô nói một câu rồi đẩy cửa xe bước xuống.



“Ừm.” Diệp Dĩ Muội trả lời một câu trong mơ màng, một mình ngồi trong xe một lúc, cảm giác trong lồng ngực rất khó chịu, rất muốn nôn ra.



Cô lập tức bỏ dây an toàn ra, loạng choạng bước xuống xe, đập tay lên ngực khó chịu, bám vào xe đi ra phía sau, lắc lắc đầu, khi đã tỉnh táo hơn một chút cô nhìn bốn phía một lượt, nhìn thấy một nơi không xa có một thùng rác, cô bèn nhấc chân đi qua đó.



Chỉ là, khi cô đang đi về phía thùng rác thì có một chiếc xe màu trắng đang chạy lại đâm nhanh về hướng cô.....