Hôn Nhân Không Lựa Chọn

Chương 164 : Thù hận

Ngày đăng: 23:01 21/04/20


Ánh mắt mấy người bắt gặp nhau, người đàn ông đột nhiên nhếch méo cười, hướng ánh mắt về phía Hứa Lạc Lạc đang ở trong lòng Vệ Ngấn.



Hứa An Ca là người phản ứng đầu tiên, anh nói với người đàn ông: “Lục tiên sinh, có thể giúp chúng tôi chụp một bức gia đình không?”



Đối với người đàn ông trước mắt, thực ra anh cũng không gọi là biết nhiều lắm, chỉ có thể nói là trong các buổi gặp mặt, yến tiệc thì có duyên gặp qua vài lần.



Mọi người đều là người của xã hội thượng lưu, vì thế, quen biết nhưng cũng không được coi là thân thiết, đó cũng là điều bình thường.



Chỉ là, trước đây bởi vì tạp chí của anh ta đã đả kích Diệp Dĩ Muội vì thế Hứa An Ca có ấn tượng cực kì không tốt về anh ta.



Nhưng, nếu lúc này đã gặp nhau rồi, mọi người cũng không thể giả vờ không quen biết.



“Hai vị đây là con trai và vợ của Hứa công tử?” Lục Danh Dương cảm thấy rất thú vị, Hứa An Ca và Diệp Dĩ Muội biến mất năm năm, vừa mới xuất hiện liền đưa theo con, xuất hiện trong khu nghỉ dưỡng của Tần Hàm Dịch.



“Không sai, tôi giới thiệu cho Lục tiên sinh một chút.” Hứa An Ca cười rất tươi, nhìn về phía Vệ Ngấn nói giới thiệu: “Đây là thái thái của tôi Vệ Ngấn, còn đó là con trai tôi Hứa Lạc Lạc.”



“Vệ Ngấn?” Lục Danh Dương nhìn Vệ Ngấn một lượt, ngạc nhiên và vui mừng nói: “Hóa ra vị tiểu thư đây chính là nhà thiết kế nổi tiếng bí ẩn Vệ Ngấn sao?”



“Chào anh!” Vệ Ngấn rất bình tĩnh và thanh lịch nói một tiếng chào hỏi.



“Xin chào, tôi là tổng tài của tạp chí Phong, khu vực Trung Quốc, tên Lục Danh Dương, không biết tạp chí Phong có vinh dự được làm một bài phỏng vấn với Vệ tiểu thư không?” Lục Danh Dương nói như thể đang nói với một người hoàn toàn xa lạ.



“Tôi sẽ suy nghĩ về vấn đề này.” Vệ Ngấn nhìn Lục Danh Dương với ánh mắt rất hứng thú về việc phỏng vấn.



Nhiều năm trước, tạp chí Phong từng để cô nếm mùi nhục nhã tới tận cùng, làm cho những người lớn bé của Tần gia đều muốn đuổi cô đi.



Bây giờ, cô quay trở lại rồi, dùng cách lên mặt báo để công cáo với thiên hạ, chẳng phải là sẽ rất thú vị sao?



“Được, không biết làm thế nào để liên hệ với Vệ tiểu thư đây?” Lục Danh Dương là người thế nào chứ? anh ta đã ở trên thương trường cả chục năm, gặp gỡ không ít hạng người, tuy không thể nói là hoàn toàn nhìn thấu tâm tư của Vệ Ngấn nhưng cũng tin chắc rằng lần này Vệ Ngấn trở về nhất định là sẽ phải làm gì đó.



“Gọi điện tới phòng làm việc của An Ca là được rồi, bắt đầu từ ngày mai tôi sẽ chính thức gia nhập vào đơn vị của An Ca để làm việc.” Vệ Ngấn lịch sự nhưng trả lời khá thờ ơ, dường như thực sự không hề quen biết với Lục Danh Dương.



“Được.” Lục Danh Dương khẽ gật đầu: “Vậy thì tôi không làm phiền cả nhà ba người nữa.”



Nói xong anh ta đang định nhấc chân bước đi, nhưng dường như lại nhớ ra điều gì đó, đột nhiên dừng bước lại, nói với Hứa An Ca: “Quên mất giúp cả nhà chụp một bức ảnh gia đình.”



“Cảm ơn Lục tiên sinh.” Hứa An Ca đưa điện thoại đã mở sẵn phần chụp ảnh cho Lục Danh Dương, sau đó nhanh chân chạy lại bên cạnh Vệ Ngấn.



“Ba.” Hứa Lạc Lạc không hề biết sự việc giữa những người lớn với nhau, cậu bé vui mừng đưa tay ra hướng về phía Hứa An Ca.



Hứa An Ca chỉ có thể đỡ lấy con trai, Vệ Ngấn đang định bỏ tay ra thì cậu nhóc liền lập tức thu tay về, ôm chặt lấy cổ cô, quay mặt nói với Hứa An Ca: “Ba và mẹ cùng ôm con cơ.”



Lời nói của cậu làm cho Hứa An Ca bật cười, lúc này anh mới hiểu ý của cậu nhóc.



Anh nhìn Vệ Ngấn cười cười, giơ hai cánh tay lên, ôm lấy bờ vai của Vệ Ngấn, lúc này Hứa Lạc Lạc mới hài lòng.



Lục Danh Dương nhìn cả nhà ba người họ trong màn hình điện thoại, môi anh ta khẽ nhếch cười lạnh lùng, ấn nút chụp.



“Chụp xong rồi, xem xem có được không?” Lục Danh Dương đưa điện thoại cho Hứa An Ca.



Hứa An Ca nhìn rồi trả lời: “Được rồi, cảm ơn Lục tiên sinh nhé!”



“Không có gì, không làm phiền cả nhà nữa.” Lục Danh Dương lại nhìn Vệ Ngấn cười cười sau đó mới quay người rời đi.



Ánh mắt nhìn theo anh ta rời đi đã xa, Hứa An Ca mới quay đầu sang nhìn Vệ Ngấn, anh nhắc nhở thận trọng: “Tiểu Ngấn, đừng có gioa thiệp gần gũi quá với Lục Danh Dương, con người này vì lợi ích mà điều gì cũng dám làm.”



“Em biết rồi.” Vệ Ngấn trả lời chắc chắn một câu, Lục Danh Dương là người thế nào sao cô không biết chứ! cô đương nhiên sẽ không có mối quan hệ gì thân thiết với con người này, thậm chí làm bạn càng không.



Hứa An Ca vẫn còn muốn nói rất nhiều nữa nhưng nhìn nét mặt vui mừng của Hứa Lạc Lạc anh liền cố gắng kìm lại.
Diệp Dĩ Muội là người trọng tình cảm, lại bị Tần Hàm Dịch phụ bạc như thế, bị tổn thương là điều đương nhiên.”



“Thiên Du....” Vệ Ngấn nhìn Cao Thiên Du, nói ngắn gọn những việc xảy ra trong năm năm qua với Cao Thiên Du, nhưng cũng không hề nhắc tới Hứa Lạc Lạc.



“Cậu chính là Vệ Ngấn? Trời ơi! Dĩ Muội, cậu giỏi quá đấy!” Cao Thiên Du kêu lên vừa vui mừng vừa ngạc nhiên, thôi thì cũng mừng cho bạn.



“Thiên Du, còn có một việc nữa tớ muốn nói cho cậu biết.” Vệ Ngấn nuốt nước bọt, rồi do dự nói: “Tớ quyết định ở bên cạnh An Ca rồi, vì Lạc Lạc, cùng là vì tình cảm của An Ca.”



“Lạc Lạc?” Cao Thiên Du nhìn Vệ Ngấn không hiểu.



“Ừm, con trai tớ, bốn tuổi rồi, nó tên là Lạc Lạc.” Vệ Ngấn không biết nên biểu đạt thế nào, nguyên nhân lớn nhất đó là cô không muốn nói Hứa Lạc Lạc là con trai của Tần Hàm Dịch.



“Lạc Lạc là con của Tần Hàm Dịch?” Cao Thiên Du hỏi rất thận trọng.



“Nó mãi mãi chỉ là con của tớ và An Ca, Tần Hàm Dịch không xứng để làm cha thằng bé.” Vệ Ngấn không có cách nào để không hận Tần Hàm Dịch, nếu năm xưa không phải vì ân oán của người đi trước mà chia lìa, có thể cô sẽ không hận anh, sẽ chỉ báo phù Tần phu nhân.



Nhưng, khi cô cần anh, khi cô muốn nói với anh, cô có con, anh lại để cho cô nhìn thấy gì chứ?



Sự tổn thương như vậy, cô không có cách nào không hận.



Nếu anh chưa từng ở bên cô, anh làm gì cô cũng sẽ không hận anh.



Thế nhưng, anh và cô đã ở bên nhau, điều sau đó anh đã làm với cô chính là phản bội.



“Dĩ Muội, lần này cậu trở về là muốn tìm Tần Hàm Dịch báo thù sao?” Cao Thiên Du đột nhiên ý thức được sự thù hận của Diệp Dĩ Muội đối với Tần Hàm Dịch, dường như sự thù hận đó rất sâu.



“Tớ muốn Tần thị phải biến mất.” Vệ Ngấn không hề giấu cô bạn, liền nói thẳng mục đích của mình.



“Dĩ Muội, cậu xem có nên vì Lạc Lạc mà suy nghĩ lại không?” Cao Thiên Du lo lắng khuyên bảo.



“Thiên Du, nếu cậu là bạn tớ thì cậu không cần khuyên tớ đâu.” Vệ Ngấn nhìn thẳng vào mắt Cao Thiên Du, cô nói với ngữ khí kiên quyết.



“Được.” Cao Thiên Du gật đầu, nét mặt thì không thể hiện ra nhưng trong lòng thì cô đang cảm thấy rất thương cho Diệp Dĩ Muội.



Nếu cô không thể buông tay thì người đau khổ sẽ là cô....



Sự hận thù, mãi mãi không thể nào thay thế được cho tình yêu, đó chẳng qua chỉ là yêu theo một cách khác....



Những ngày sau đó, tại tập đoàn quốc tế Tần thị.



“Cốc cốc cốc...” cửa phòng làm việc tổng tài có người gõ.



“Mời vào.” Tần Hàm Dịch không ngẩng đầu lên, lạnh lùng lên tiếng.



Sau đó, cảnh cửa được đẩy vào, thư ký của Tần Hàm Dịch đi vào, cô đặt tài liệu trên tay xuống, sau đó mới đặt cuốn tạp chí Phong kì mới nhất lên bàn: “Tổng tài, tin bài về lễ đính hôn của anh và Hạ tiểu thư đã được in rồi.”



Tần Hàm Dịch liếc mắt nhìn cuốn tạp chí rồi nói: “Ừm, cứ để đó.”



“Vậy tôi ra ngoài làm việc đây.” Thư ký đặt cuốn tạp chí xuống, sau đó lui ra ngoài.



Tần Hàm Dịch cầm lấy một tập tài liệu, đang định lật ra, đột nhiên anh ý thức được, dường như vừa nãy anh nhìn thấy cái gì đó.



Động tác của anh dừng lại, quay đầu sang nhìn cuốn tạp chí đang để bên cạnh, bất thình lình anh nhìn thấy trên trang bìa của cuốn tạp chí, ngoài bức ảnh của anh và Hạ Lam ra thì còn có ảnh của một người phụ nữ khác....



Năm năm rồi, khuôn mặt làm cho anh nhớ ngày nhớ đêm này, từ trong giấc mơ lại đi ra ngoài hiện thực, anh chưa từng nghĩ, lại theo một cách thức như thế này....



Vệ Ngấn, hóa ra cô ấy chính là Vệ Ngấn.