Hôn Nhân Không Lựa Chọn

Chương 186 : Muốn rời đi – Part 1

Ngày đăng: 23:01 21/04/20


Vệ Ngấn thấy bầu không khí bỗng trùng xuống, cô vội vàng lau đi nước mắt nơi khóe mắt, cô ngồi xuống bên cạnh Hứa An Ca, nhẹ nhàng nói lời mê hoặc cậu bé: “Lạc Lạc, chẳng phải là con thích xem biểu diễn à? vậy lát nữa ăn cơm xông chúng ta cùng đi xem có được không?”



Trẻ con thì vẫn là trẻ con, vẫn bị những điều hứng thú mê hoặc.



Lúc này sau lời nói của Vệ Ngấn, Tiểu Lạc Lạc đã lập tức quên đi sự tò mò hỏi tại sao ba cậu không ở cùng với mẹ cậu rồi.



Ba người cùng ở phòng đặt cơm, ăn xong cả ba bèn đi ra ngoài ngoài xem biểu diễn.



Lúc mới đầu Hứa An Ca muốn để cho Vệ Ngấn ở lại phòng, nhưng cô lại nói vết thương ở chân cô cũng không sâu, lại cũng không phải rất đau, cô nhất định sẽ đi cùng con trai.



Hứa An Ca thấy Vệ Ngấn kiên quyết như vậy anh cũng không biết nói gì thêm nữa.



Hơn nữa, con tim Hứa An Ca cũng hiểu, Vệ Ngấn chịu đựng sự đau đớn ở chân, kiên quyết như vậy hoàn toàn là vì muốn tạo cho con trai cảm giác cả nhà ở bên nhau thì mới có khoảng thời gian hạnh phúc, đây chính là sự vĩ đại của tình mẹ.



Chỉ là, điều làm anh không ngờ tới đó là, có những người thực sự rất có duyên phận với nhau, luôn không hẹn mà gặp.



Buổi biểu diễn này chỉ là một buổi biểu diễn thông thường, ngày nào cũng được tổ chứ, cô không ngờ rằng ở đây cô lại gặp Tần Hàm Dịch và Hạ Lam.



Hứa An Ca nhìn Vệ Ngấn cố giả vờ tự nhiên đi về phía trước, trong lòng anh khó tránh khỏi cảm giác thương cho cô.



“Tiểu Ngấn!” Hứa An Ca dùng một cánh tay để bế Tiểu Lạc Lạc, một cánh tay khác thì anh vòng qua eo Vệ Ngấn, đó là hình ảnh của một gia đình hạnh phúc.



Vệ Ngấn đơ người ra, sắc mặt cô có chút lúng túng, cô không động đậy gì hồi lâu.



Vệ Ngấn thực sự cảm thấy nếu cô khoác tay mình và tay Hứa An Ca thì dẽ ấm áp thế nào!



Hứa An Ca dường như hiểu được suy nghĩ của cô, anh bỏ tay ra và nói: “Khoác vào! Mượn cánh tay anh để bước đi cho vững chắc, không chân lại đau.”



“.......” mặt Vệ Ngấn đột nhiên đỏ lên, sao cô lại cảm thấy bản thân mình dường như đang tự nghĩ xa xôi quá?



Cô vừa nhìn thấy Hứa An Ca giơ cánh tay ra, cô còn tưởng rằng Hứa An Ca vì nụ hôn lúc trước mà tưởng rằng quan hệ bọn họ đã thân thiết gần gũi hơn!



Hóa ra, người ta là vì chân cô bị thương nên mới làm thế! Cô đúng thật là....



Vệ Ngấn ngượng ngùng quay mặt đi chỗ khác, cô cố gắng khoác tay vào tay anh với vẻ thoải mái nhất có thể.




Buổi biểu diễn vừa kết thúc, Hứa An Ca liền bế Tiểu Lạc Lạc lên, kéo tay Vệ Ngấn đi ra khỏi hội trường, ngay cả liếc mắt nhìn Tần Hàm Dịch và Hạ Lam bên cạnh anh cũng không thèm nhìn....



Còn Tần Hàm Dịch thì đứng đơ người ra ở đó, nhìn Vệ Ngấn bị Hứa An Ca kéo đi, anh nhìn những người trong hội trường rời đi, số người còn lại càng lúc càng ít....



“Ba, chúng ta đi ăn đồ ăn ngon đi!” ba người vừa đi ra khỏi hội trường, Tiểu Lạc Lạc liền lập tức đưa ra lời đề nghị.



Cậu nhóc này, bởi vì ban ngày ngủ nhiều quá mà tối rồi nhưng vẫn tỉnh như sáo.



Hứa An Ca liếc nhìn Vệ Ngấn rồi mới nói: “Thôi, Lạc Lạc, mẹ mệt rồi, chúng ta quay về nghỉ ngơi nhé!”



“Thế nhưng, Lạc Lạc đói.” Tiểu Lạc Lạc chu mỏ ra nũng nịu rồi quay sang nhìn Vệ Ngấn như thể đang cần sự ủng hộ.



“Thôi An Ca, chúng ta cùng với Lạc Lạc đi ăn gì đó rồi về! Bữa tối chắc là do con hào hứng quá mà không ăn được gì nên giờ chắc là đói thật rồi.” con trai đã nói là đói rồi, làm gì có người mẹ nào nói không đi chứ.



“Ừm, vậy được!” Hứa An Ca thấy Vệ Ngấn đồng ý rồi, bản thân anh thì chẳng có lí do gì mà không đồng ý.



Ba người đi thẳng về nhà hàng của khách sạn gọi đồ ăn.



“Tiểu Ngấn, em cũng ăn đi một chút!” Hứa An Ca nhìn đĩa bò pít tết trước mặt Vệ Ngấn rồi nói.



“Em không đói!” Vệ Ngấn khẽ đáp lại một tiếng.



“Bữa tối em cũng có ăn mấy đâu, nhiều ít thì em cũng ăn một chút đi, không đêm lại đói.” Hứa An Ca kéo lấy đĩa pít tết của Vệ Ngấn, dùng dao dĩa của cô kiên nhẫn chia nhỏ ra cho cô.



“An Ca, để tự em!” Vệ Ngấn hơi ngượng, cô đưa tay ra định kéo lại đĩa đồ ăn của mình, nhưng động tác của cô đột nhiên dừng lại khi một tiếng nói lớn vang lên.



“Hàm Dịch, anh muốn đi đâu?” Tần Hàm Dịch đang định quay người rời đi thì liền bị Hạ Lam kéo tay lại, cô ta nói lớn, đột nhiên thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người có mặt ở đó.



Ngay sau đó, những tiếng ồn ào bàn tán vang lên....



Tất cả mọi ánh nhìn đều hướng về khuôn mặt chi chít sẹo của Tần Hàm Dịch.



Còn Vệ Ngấn khi ngẩng đầu nhìn lên thì Tần Hàm Dịch đã vội vàng đeo khẩu trang vào.