Hôn Nhân Mỏng Manh, Chồng Trước Quá Ngang Tàng

Chương 87 : Thủ đoạn rất tồi tệ

Ngày đăng: 16:45 27/05/20


Editor: Xám



"Giả vờ ngốc gì vậy?"



"Có ai không biết ba cô Diêu Đại Phát là Địa vương. Một mảnh đất tùy tiện cầm trên tay đã trị giá vài trăm triệu, cô lại bịa thân thế của mình thê thảm như vậy. Cô không đi làm biên kịch thì thật là đáng tiếc."



Cái gì mà hồi nhỏ ăn cơm không đủ no, cái gì mà gia đình là trạm thu mua ve chai.



Cái gì mà hồi còn nhỏ bị người ta mắng là Đứa Đồng Nát, cô ta thật sự có thể nói ra được.



Sắc mặt của Diêu Hữu Thiên hơi thay đổi, nhìn Cố Thừa Diệu, nói không nên lời.



Anh ta, anh ta cho rằng, mình đang bịa chuyện? Đang nói dối?



,



Lúc còn nhỏ cả nhà đã trải qua rất nhiều khó khăn, chỉ có bản thân cô biết,



Người chưa từng trải qua bần cùng và đói khát vĩnh viễn không thể hiểu nổi. Đó là một cuộc sống như thế nào.



Không có nhà, chỗ ở chính là nhà máy.



Ba không có của cải dư thừa, lại không có kỹ thuật gì, chỉ có thể dựa vào thu mua  phế phẩm để sống.



Nuôi dưỡng năm đứa bé bọn họ đã hao tổn rất nhiều tinh lực.



,



Mặc dù không đến mức chết đói, có điều thật sự sống rất kham khổ, cũng thường xuyên ăn không đủ no.



Chính vì trước đây khi còn trong tuổi trưởng thành, anh cả lại thường xuyên ăn không đủ no, cho nên phải chạy đi bộ đội.



Nếu như không phải về sau phá bỏ và dời đi nơi khác. Ngoài ra chính phủ đã bồi thường một mảnh đất cho bọn họ. Có lẽ bây giờ nhà họ Diêu vẫn còn đang sống như lúc trước.



Sau khi đất bồi thường đến tay Diêu Đại Phát, rất nhanh đã được một thương nhân khai phá khác thu mua.



Khi đó nhà lầu ở thành phố Y vừa mới có khởi sắc. Chính nhờ sang tay như vậy, Diêu Đại Phát đã được lời mấy trăm vạn.



Ông cực kỳ nhanh nhạy phát hiện ra, thì ra người muốn phát tài không nhất thiết phải có tiền, nhưng nhất định phải có đất.



,



Bắt đầu từ hôm đó, Diêu Đại Phát bắt đầu công việc mua, bán đất.



Ban đầu là mua bán vài miếng đất nhỏ. Về sau tiền trên tay nhiều hơn một chút, đã bắt đầu mua mảnh đất lớn.



Cũng không biết nói ông may mắn hay như thế nào. Phàm là đất bán qua tay Diêu Đại Phát, sau này đều phát đạt rực rỡ.



Cho dù là xây nhà máy, xây nhà ở, hay là làm gì khác.



Thời gian lâu dài, ông cũng ngộ ra một số kinh nghiệm.



Dứt khoát không bán nữa. Mua đất xong, tự mình khai phá. Như thế mới có tập đoàn Chính Phát của ngày hôm nay.



,
Còn có rất nhiều người tặng tiền, tặng quà cho bà.



,



Trên bản tin xây dựng làng du lịch, Cố Thừa Diệu lại tuyên bố với các phóng viên, xin những người có lòng ở khắp nơi yên tâm, Cố thị nhất định làm theo hợp đồng di chuyển, thu xếp thật tốt cho bà Đinh.



Ngoài số tiền tương ứng, phí sinh hoạt sau này của bà Đinh đều do Cố thị đảm nhận.



Bản tin này đã trở thành tin tức đầu đề vào ngày hôm sau.



,



"Công ty Cố thị xót thương người già cô độc, công ty có lòng nhân ái xứng với cái tên."



"Phụng dưỡng bà Đinh, đó là lòng nhân ái đáng khen ngợi của Cố thị."



"Lòng nhân ái tiếp sức, Cố tam thiếu muốn gây quỹ, chuyên giúp đỡ người già cô độc."



".................."



Vân vân và mây mây.



,



Trang đầu của báo chí là dáng vẻ Cố Thừa Diệu cầm tay bà Đinh, khuôn mặt mỉm cười ôn hòa.



Tiêu đề chính là: Doanh nhân trẻ thương cảm làm từ thiện, yêu mến người già cô độc ——



Buổi sáng, khi Diêu Hữu Thiên nhìn thấy trên báo xuất hiện đầu đề này, không nhịn được ngước mắt nhìn Cố Thừa Diệu một cái: "Tin tức này là do anh làm ư?"



Kể từ lần hai người có tranh chấp đến nay, hai ngày nay mặc dù hai người cùng sống dưới một mái nhà, nhưng vẫn không hề liên hệ gì.



Mặc dù mỗi ngày Cố Thừa Diệu ra ngoài sẽ tiện thể đưa Diêu Hữu Thiên đến công ty, nhưng hai người cũng chẳng nói với nhau câu nào.



,



Đây là lần đầu tiên trong hai ngày nay Diêu Hữu Thiên chủ động nói chuyện với anh.



Cố Thừa Diệu uống một ngụm cà phê, đối diện với đôi mắt trong trẻo của Diêu Hữu Thiên, thoáng nhíu mày.



"Có vấn đề gì sao?"



Có thể mượn sức truyền thông tuyên truyền công ty, tuyên truyền hình ảnh bên ngoài của công ty. Anh không nghĩ ra lý do gì để phản đối.



Diêu Hữu Thiên đặt tờ báo xuống, lúc ấy vẻ mặt thản nhiên, nhưng lại mơ hồ lộ ra một chút chỉ trích.



,



"Đương nhiên là có vấn đề rồi. Cố Thừa Diệu. Anh không cảm thấy anh rất quá đáng sao?"



Quá đáng? Cố Thừa Diệu đặt cốc cà phê xuống, không hiểu ý cô.



Tay Diêu Hữu Thiên vỗ lên tờ báo, chỉ vào bà Đinh trên mặt báo, quay mặt đi, trên khuôn mặt xinh đẹp đầy vẻ không tán thành: "Anh lợi dụng một người già đáng thương như vậy để tự đề cao danh tiếng, anh không cảm thấy rằng anh rất quáng đáng, thủ đoạn của anh rất tồi tệ sao?"