Hôn Nhân Mỏng Manh, Chồng Trước Quá Ngang Tàng
Chương 113 : Nợ tôi một lần
Ngày đăng: 16:45 27/05/20
Không khí trên bàn ăn hơi quái dị. Uông Tú Nga, Cố Chí Cương ngồi đầu. Cố Học Vũ và Kiều Tâm Uyển ngồi dãy bên phải của Cố Chí Cương.
Diêu Hữu Thiên ngồi dãy bên cạnh Uông Tú Nga, Cố Thừa Diệu ngồi kế bên cô.
Hai người đều im lặng.
Cuộc chiến vừa rồi ở hành lang, mặc dù người lớn không nhìn thấy. Nhưng đủ để Diêu Hữu Thiên không thể bình tĩnh đối diện với Cố Thừa Diệu.
Trong lòng bực bội, trên mặt đương nhiên sẽ không tốt rồi.
Cố Thừa Diệu thì bình thường, đối với anh mà nói việc cưới Diêu Hữu Thiên đã “ tội” cho anh lắm rồi.
Người phụ nữ này lại còn luôn khiêu khích anh.
Anh thấy lời đề nghị của anh rất hay, không hiểu sao người phụ nữ này lại không đồng ý.
Những người anh biết đều rất giỏi. Chọn bừa một người cũng xứng với cô chứ hả?
Cô đang nghĩ cái gì thế?
Hay là cô ta xấu xa đến vậy, nhất định giữ chặt danh nghĩa bà Cố không buông tay?
Nếu là thế, vậy thì cô quá xấu xa.
Mặc dù Uông Tú Nga đã già nhưng không lú lẫn, vừa rồi thấy hai người vẫn còn bình thường, sao mới chỉ về phòng nghỉ ngơi một lúc đã đổi mặt rồi?
Gắp một miếng cá vào trong bát của Diêu Hữu Thiên: “ Thiên Thiên, ăn cá đi con. Bà thấy sắc mặt con không được tốt, có phải là mệt không? Nếu mệt thì không cần ăn cơm với bà già này cũng không sao đâu.”
“ Con không sao.” Diêu Hữu Thiên lắc đầu: “ Chắc là tại trời nóng quá, không muốn ăn cơm.”
Không muốn ăn cơm? Kiều Tâm Uyển nhìn Diêu Hữu Thiên, ánh mắt lại hướng về Uông Tú Nga, cả hai đều thấy ý nghĩ tương đồng trong mắt đối phương.
Uông Tú Nga cười, buổi chiều mới nhắc Cố Thừa Diệu cố gắng phấn đấu, lẽ nào sớm đã có kết quả rồi sao?
“ Thiên Thiên, không muốn ăn cơm? Lát nữa để THừa Diệu đưa con đi khám xem thế nào.”
Mặc dù hai người luôn ở thành phố Y, nhưng Cố Thừa Diệu hiện giờ đang trong đổ tuổi thanh niên sung sức, bà không tin Cố Thừa Diệu thật sự không chạm vào Diêu Hữu Thiên.
Nhìn dáng vẻ này, chắc chắn có thai rồi.
“ Không cần đâu, con nghỉ ngơi một lúc là được rồi.” Chỉ cần Cố Thừa Diệu không chọc cô, cô đảm bảo cô sẽ sống rất tốt.
Nưng những lời tiếp theo, bà lại không kịp nói ra.
(Khúc này tác giả tự cắt bớt ngàn chữ, các bạn tự hiểu đi nhé)
………………………………………………………………………………………
Đối lập với sự nồng nhiệt trong phòng của ba mẹ, thì phòng của Cố Thừa Diệu lúc này có thể gọi là giăng đầy mây đen.
Diêu Hữu Thiên vừa về phòng liền bị Cố Thừa Diệu dùng sức ép chặt trên tấm ván cửa, trong awnhs mắt sâu hút của anh vô cùng lạnh lẽo.
“ Diêu Hữu Thiên, đừng để có lần sau.”
Nói lung tung trước mặt bà nội để bà nội sợ đến mức suýt lên cơn đau tim.
Nếu lần sau cô còn dám như vậy, anh không ngại bóp chết cô.
Diêu Hữu Thiên nhếch môi, có vậy mà đã nổi giận rồi à?
“ Cố Thừa Diệu, anh cũng đừng có lần sau.”
Cái gì? Cố Thừa Diệu khựng lại. Diêu Hữu Thiên nghiêng mặt, nhìn anh giống như nhìn kẻ ngốc: “ Giới thiệu đàn ông cho tôi, can thiệp vào chuyện tôi ở cùng ai. Cố THừa Diệu nếu lần sau anh còn làm như vậy, tôi không ngại nói cho bà nội biết, nói là anh định tìm được người phụ nữ kia rồi ly hôn với tôi.”
“ Cô dám.”
“ Tôi chả có gì là không dám.” Diêu Hữu Thiên thấy rất mệt, nếu có thể thật ra cô muốn ly hôn với Cố Thừa Diệu ngay lập tức………..
Ngẩng đầu, Diêu Hữu Thiên không thèm để ý đến Cố Thừa Diệu: “ Tránh ra, tôi muốn đi ngủ.”
Cố Thừa Diệu nhìn cô một lúc, không muốn giải thích, nếu cô có thể yêu một người đàn ông khác thì sự tổn thương mang lại cho cô sẽ nhẹ hơn.
Suy nghĩ này cho dù anh có nói ra đi chăng nữa, cô cũng sẽ không hiểu được.
Đảo mắt một vòng, anh thật sự không hy vọng chuyện của bữa cơm tối còn xảy ra lần nữa: “ Diêu Hữu Thiên, tuổi bà nội đã cao, sức khỏe không được tốt. Bà ấy thích cô, nếu cô đồng ý ở bên cạnh bà nhiều hơn, tôi sẽ rất cảm kích.”
“ Đây được coi là anh nợ tôi lần thứ hai không?” Diêu Hữu Thiên ngẩng đầu, con mắt thanh tú ánh lên tia giảo hoạt.
………………………………………………
Hết chương 113.