Hôn Nhân Mỏng Manh, Chồng Trước Quá Ngang Tàng

Chương 115 : Người phụ nữ này thật đáng ghét .

Ngày đăng: 16:45 27/05/20


Bị anh lườm, Diêu Hữu Thiên không những không tức giận, ngược lại rất vui vẻ.



Dán sát mặt vào tai anh, dùng giọng nói chỉ đủ cho hai người nghe được” Cố Thừa Diệu, anh đỏ mặt rồi……….”



Kéo dài âm cuối còn kèm thêm sự đùa cợt. Đây rõ ràng là đang trêu đùa anh.



Ai đỏ mặt? Ai đỏ mặt?



Cố Thừa Diệu mặc dù thấy mặt hơi nóng nhưng đó là do cô chọc giận mà ra.



Diêu Hữu Thiên cười càng rạng rỡ hơn.



Nếu không phải ánh đèn trong vườn không đủ sáng thì tin chắc là những người khác cũng sẽ nhìn ra được.



“ Thật mà, ở đây này, đỏ lắm…..” Cô không chỉ dùng miệng để nói mà còn dùng tay chỉ. Ngón tay thon dài sờ lên mặt Cố Thừa Diệu, cảm giác ngón tay nóng bỏng.



Chẹp  chẹp, nóng như vậy không phải là đỏ mặt thì là gì?



“ Diêu Hữu Thiên……” Cố Thừa Diệu mất tự nhiên, không nghĩ nhiều mà phủi tay Diêu Hữu Thiên ra.







Nhưng Diêu Hữu Thiên lại thu tay về kịp, sau đó cười, cười đến là vui vẻ.



Hôm nay cô mới phát hiện, thì ra Cố Thừa Diệu cũng có bộ mặt đáng yêu đến vậy.



“ Cố Thừa Diệu, anh thật đáng yêu.”



Cố Thừa Diệu lúc này không phải là đỏ mặt nữa mà là đen mặt.



Giọng nói bị đè nén gần như  khan đi, không biết là tức giận hay xấu hổ: “ Diêu Hữu Thiên, cô, cô tránh xa tôi ra.”



Làm thế nào cũng không thể tin nổi, anh mà lại bị Diêu Hữu Thiên đùa giỡn. Trong giọng nói toát lên sự tức giận, không biết là giận cô hay giận chính mình.



“ Cái này không được đâu.” Diêu Hữu Thiên vừa nói nừa gắp một miếng bánh nhét vào miệng anh: “ Bà nội đang nhìn đấy.”



Bàn tay đặt trên đầu gối của Cố Thừa Diệu nắm chặt, dùng toàn bộ sự kiên nhẫn của mình để khống chế không đẩy Diêu Hữu Thiên ra.



Trong miệng đầy mùi vị của bánh trung thu, anh muốn nhổ ra, lại sợ thất lễ.



Mà nếu làm vậy chắc chắn sẽ bị chú ý.



Vì vậy anh không còn cách nào khác mà nuốt miếng bánh trong miệng xuống, rồi mới có cơ hội trợn mắt nhìn vào chiếc đĩa trên tay Diêu Hữu Thiên: “ Cô đừng có đút nữa, tôi ghét ăn bánh trung thu.”



Hạ giọng xuống, không khách khí công kích Diêu Hữu Thiên: “ Đặc biệt là bánh trung thu từ tay cô.”



“ Vậy à.” Diêu Hữu Thiên bị anh châm chọc cũng không tức giận, ánh mắt đưa tới chiếc bàn cách mình không xa.



Liếc lên trên bàn một cái, cầm chum nho tới, sau đó lại ngồi xuống bên cạnh Cố Thừa Diệu lần nữa.


Nhưng mà cũng rất vui mừng, nhìn bộ dạng ấy, tình cảm của con trai và con dâu  tốt lên rất nhiều rồi.



Trần TĩnhNhư vừa cười vừa nắm bàn tay của Uông Tú Nga: “ Chị dâu à, nhìn tính hình này chị sắp được bế chắt rồi.”



Uông Tú Nga cười mãi không thôi, bà thích nghe nhất là câu nói này.



Không khí rất náo nhiệt. Mặc dù là những người lớn tuổi nhưng khó có cơ hội này, đều là những người làm bà nội rồi  cũng không cần biết cháu mình có ái ngại hay không, liên tục lấy Cố Thừa Diệu ra trêu chọc.



Bị nhiều người nhìn chăm chú như vậy lại lấy họ ra đùa giỡn.



Cố Thừa Diệu đương nhiên không thể đẩy Diêu Hữu Thiên ra, nhưng bàn tay đang nắm lấy tay cô dùng sức siết chặt hơn.



Nghiêng mặt dùng người của Diêu Hữu Thiên che đi động tác trên mặt anh.



“ Diêu Hữu Thiên, lát nữa về sẽ tính sổ với cô.”



Diêu Hữu Thiên nghe thấy câu này, ngẩng đầu, đôi mắt to trong sáng long lanh, quyến rũ động lòng người ấy ánh lên vài tia sáng.



Cặp môi đỏ mọng khẽ mấp máy.



“ Em đợi anh.”



Cô nói rất chậm, chỉ thấy môi khẽ nói, không thấy âm thanh. Môi mỏng nói khẽ, hơi thở phả bên má anh.



Mặt Cố THừa Diệu, lại đỏ lên một lần nữa.



Người phụ nữ này, quả thật, quả thật rất dáng ghét.



Quá đáng ghét.



…………………………………………………………………………



Ngoại truyện nhỏ:



Thiên Thiên: Tam thiếu, đừng phản kháng nữa, mau nhảy vào bát của em đi.



Tam thiếu: Anh thà chết không chịu.



Thiên Thiên: Anh chắc chắn chứ? Anh chắc chắn chứ? ( Vừa nói vừa cởi một nút áo, lộ ra bờ vai thơm ngọt.)



Tam thiếu: Anh….anh kiên quyết không chịu.



Thiên Thiên: Như này thì sao? ( Cởi hết quần áo, chỉ còn đồ lót)



Tam thiếu: ……………………



Thiên Thiên: Như này thì sao? ( KHông còn mảnh vải che thân, ặc….)



Tam thiếu: Đẩy ngã……( Anh mới không thèm nhảy vào bát của em, là em tự nhảy vào bát của anh.)