Hôn Nhân Mỏng Manh, Chồng Trước Quá Ngang Tàng

Chương 122 : Người đàn bà độc ác này

Ngày đăng: 16:45 27/05/20


Editor: Xám



Cơ thể Diêu Hữu Thiên nảy khỏi giường hai lần mới ổn định được.



Hô hấp vẫn hơi gấp gáp, trên khuôn mặt trắng nõn mịn màng phủ đầy sắc hồng.



Mắt hạnh của cô vẫn có ánh nước, nhìn khuôn mặt mang theo vẻ mờ mịt của Cố Thừa Diệu một cái, chỉ một cái thôi đã không bỏ lỡ phần dưới lớp khăn tắm của anh. Nơi ấy đã phồng lên ——



Khuôn mặt cô lại đỏ lên, khẽ cắn môi, cụp mắt xuống, không dám nhìn.



Cứ như vậy, lúc này Diêu Hữu Thiên mắt ẩn tình, môi ngậm nụ cười, khuôn mặt lộ ra phong thái mị hoặc đã được người khác yêu thương.



Ngay vào lúc Diêu Hữu Thiên cho rằng anh sẽ nhào lên, nắm tay của anh siết chặt lại, không nhìn Diêu Hữu Thiên, rời đi cực nhanh.



Cơ thể vốn hơi nóng của Diêu Hữu Thiên từ từ lạnh đi.



Mệt mỏi ngã mình xuống giường. Khuôn mặt hiện lên vẻ ngượng ngùng, lại có một chút mất mác.



Hình như, màn dụ dỗ bằng sắc đẹp của cô đã thất bại rồi.



.............................. &........................



Sáng sớm, Diêu Hữu Thiên dậy rất sớm làm bữa sáng.



Mặc dù có chút chán nản với việc tối hôm qua mình không quyến rũ thành công Cố Thừa Diệu.



Nhưng tương lai còn dài, cô vẫn rất tin tưởng bản thân mình, huống chi rõ ràng Cố Thừa Diệu đã có phản ứng rồi.



Đặc biệt chuẩn bị sandwich, cà phê mà Cố Thừa Diệu thích ăn, ngoài ra chuẩn bị thêm sữa bò, bánh mì.



Hẳn là anh sẽ thích bữa sáng kiểu Tây đúng không?



Có điều, Diêu Hữu Thiên không đợi Cố Thừa Diệu, cô đến gõ cửa phòng anh.



Cố Thừa Diệu không ra mở cửa, cửa phòng anh khóa lại.



"Cố Thừa Diệu, dậy ăn bữa sáng thôi."



Không hề trả lời, bên trong không có chút âm thanh nào.




Cũng không nhìn Chiến Li, đã xoay người lập tức đi ra ngoài.



Để lại Chiến Li nhìn bóng lưng rồi đi của cô, vẻ mặt càng lúc càng biến hóa khó lường.



.......................................



Trước khi tan làm, Diêu Hữu Thiên đã xác nhận được ba công trường của tập đoàn Chính Phát lại tiếp tục thi công, cô thở phào nhẹ nhõm.



Bất kể thế nào, chỉ cần công trình có thể tiếp tục, tổn thất tập đoàn Chính Phát chịu sẽ ít nhất.



Hơn nữa điều quan trọng nhất chính là cô thật sự không muốn công trình khu du lịch trì hoãn, để Cố Thừa Diệu có cơ hội xem thường.



Nghĩ đến Cố Thừa Diệu, trong lòng Diêu Hữu Thiên suy nghĩ buổi tối cần mua thức ăn gì.



Sáng nay tên đó không ra ngoài ăn bữa sáng, vậy bữa tối thì sao?



Đối với Diêu Hữu Thiên mà nói, tâm trạng này vẫn là lần đầu tiên.



Muốn đối tốt với một người, muốn khiến  một người yêu mình, muốn làm cho trong lòng đối phương có mình ——



Diêu Hữu Thiên rơi quá sâu vào mạch suy nghĩ của mình, thậm chí không hề chú ý, không biết từ lúc nào trước mặt mình đã có thêm một người.



"Diêu Hữu Thiên, lòng dạ cô thật độc ác." Hôm đó Triệu Nhân Uyên bị Triệu Bách Xuyên đẩy một cái, trán đập xuống đất, chấn động não.



Kết quả lại có rất nhiều người sợ phiền phức, không đưa hắn đến bệnh viện. Cuối cùng vẫn là được một công nhân bảo vệ nhìn thấy, gọi điện thoại báo cảnh sát.



Mấy ngày nay hắn đều nằm ở bệnh viện, hôm nay mới xuất viện, cho nên hắn không quay về Bắc Đô, đương nhiên cũng không biết Diêu Hữu Thiên đã bảo Diêu Hữu Gia đừng đối phó với hắn nữa.



"Triệu Nhân Uyên?"



Nếu nói trên thế giới này có một người Diêu Hữu Thiên không muốn nhìn thấy nhất, vậy thì chẳng ai khác ngoài Triệu Nhân Uyên: "Sao lại là anh?"



"Không phải tôi thì là ai?" Triệu Nhân Uyên tức giận: "Người đàn bà độc ác này, lại để mặc gian phu của cô đẩy tôi ngã xuống đất? Hại tôi thiếu chút nữa thì chấn động não. Cô, cô đúng là —— "



"Chú ý đến cách nói chuyện của anh." Vẻ mặt Diêu Hữu Thiên cực lạnh lùng: "Nếu như anh còn tiếp tục nói lung tung, tôi không ngại bảo anh ấy đánh anh một trận nữa."



"Đồ đàn bà độc ác, người đàn bà độc ác này —— " Triệu Nhân Uyên chỉ vào Diêu Hữu Thiên, chỉ thiếu nước không động tay vào cô.