Hôn Nhân Mỏng Manh, Chồng Trước Quá Ngang Tàng
Chương 155 : Chúng ta hẹn hò đi
Ngày đăng: 16:46 27/05/20
Editor: Xám
Khi Diêu Hữu Thiên lại mở mắt ra, Cố Thừa Diệu đã thức dậy rửa mặt xong rồi, đang mặc đồ trước tủ quần áo.
Có thoáng chốc ý thức của cô không tỉnh táo lắm. Có điều khi Cố Thừa Diệu cầm áo khoác lên, đã ngồi bật dậy.
"Hôm nay anh phải đi làm sao?" Không phải hôm nay là thứ bảy sao?
"..." Động tác lấy quần áo của Cố Thừa Diệu dừng lại một chút, dựa lên trước tủ quần áo nhìn Diêu Hữu Thiên chỉ mặc đồ ngủ: "Em không phải đi làm?"
"Không phải hôm nay là thứ bảy sao?"
Cố Thừa Diệu ngẩn ra một lát, đột nhiên bật cười.
Anh đã thật sự quên mất hôm nay là thứ bảy rồi. Hai ngày nay vì chuyện của Bạch Yên Nhiên, công việc đã tồn đọng không ít.
Phản ứng đầu tiên của hôm nay chính là đến công ty xử lý những công việc đó. Sau đó dáng vẻ giống như mất trí nhớ kia khiến Diêu Hữu Thiên ngoắc ngón tay với Cố Thừa Diệu. Ý bảo anh qua đó.
Cố Thừa Diệu đi đến trước mặt cô, cô đưa tay ra ôm lấy anh, khuôn mặt nhỏ nhắn dán vào lồng ngực anh, nhẹ nhàng vuốt ve quần áo của anh hai cái: "Hôm nay là thứ bảy đấy. Anh đừng nói với em hôm nay anh phải tăng ca."
Nếu như anh dám nói đúng, cô không thể không lật bàn với anh.
Ánh mắt cô hơi khép lại, thật ra mấy ngày nay, cô đã quen tỉnh dậy trong lòng anh.
Thỉnh thoảng tỉnh dậy không nhìn thấy anh, sẽ khiến cô cảm thấy hơi mất mác.
"Anh định đi ——" Cố Thừa Diệu đang định nói mình phải tăng ca, nhưng cuối cùng lắc lắc đầu: "Anh không phải tăng ca. Em có việc gì sao?"
"Có." Diêu Hữu Thiên gật đầu, ngẩng đầu lên nhìn anh, trên khuôn mặt nhỏ nhắn bằng bàn tay mang theo nụ cười dí dỏm: "Chúng ta đi hẹn hò đi."
Hẹn hò?
Đây là hai chữ cực kỳ mới mẻ. Ít nhất mấy ngày Diêu Hữu Thiên và Cố Thừa Diệu kết hôn, vẫn chưa từng “hẹn hò”.
........................
Hẹn hò mà Diêu Hữu Thiên nói, là hẹn hò chân chính giữa bạn trai bạn gái.
Cô dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi giường, ăn bữa sáng, kéo tay Cố Thừa Diệu ra khỏi cửa.
Thành phố Y ở ven biển, nhưng cũng có rất nhiều danh lam thắng cảnh cổ xưa.
Núi Vân Đỉnh tính là một nơi, ngoài núi Vân Đỉnh ra, thành phố Y vẫn còn có hai suối nước nóng thiên nhiên. Mà hiện giờ một trong số đó để cho Cố thị và nhà họ Diêu lấp đi làm làng du lịch.
Mà nơi còn lại ở trên đỉnh núi Vân Đỉnh. Thành phố Y còn có một động đá vôi tự nhiên, có điều ở vùng ngoại thành, cách nội thành hơi xa.
Diêu Hữu Thiên nói hết ra những chỗ có thể chơi một lượt, cuối cùng quyết định đi xem động đá vôi, Cố Thừa Diệu đồng ý.
Xe chạy với tốc độ cao, đi gần mười lăm phút. Lúc này mới đến động đá vôi Trường Vân nổi tiếng của thành phố Y.
Bởi vì thời tiết hôm nay hơi lạnh, người ra đây chơi không nhiều lắm.
Dưới sự chỉ dẫn của nhân viên nghiệp vụ, bọn họ ngồi lên chiếc thuyền nhỏ. Bắc Đô có một động đá vôi Thạch Hoa. Cố Thừa Diệu đã đi với người khác hai lần.
Nhưng động đá vôi Trường Vân này lại hơi khác những nơi khác.
Cổng vào của động đá vôi Trường Vân rất hẹp, thuyển cũng chỉ có thể cho hai người ngồi. Hơn nữa nhất định phải nghiêng người đi vào, nếu không sẽ cộc vào đầu.
Hai người mặc áo cứu sinh, lúc này mới đi vào. Lúc vào cổng, Diêu Hữu Thiên rất hưng phấn.
Diêu Hữu Thiên lắc đầu, cô không hề lạnh. Chỉ là vừa rồi thật sự hơi bị dọa sợ.
Thật ra cô cũng xem là như một người theo chủ nghĩa vô thần. Có điều biết là giả và không sợ là hai chuyện khác nhau.
Cảnh tượng đó được dựng lên khá thật.
"Để em bình tĩnh một chút." Diêu Hữu Thiên vỗ ngực, hít một hơi thật sâu.
Cố Thừa Diệu hơi buồn cười, ban đầu còn tưởng Diêu Hữu Thiên giả vờ, bây giờ nhìn dáng vẻ của cô, rõ ràng là sợ thật: "Lần sau không nên xem loại phim này nữa."
"Em cứ muốn xem." Diêu Hữu Thiên giống như đối đầu với anh vậy: "Dù sao anh cũng sẽ xem cùng em, không phải sao?"
Ánh mắt của cô mang theo vài phần khoa trương. Ý tứ mệnh lệnh trên khuôn mặt vô cùng rõ ràng.
Sự tùy ý trên nét mặt hiện ra thần thái đặc biệt. Cố Thừa Diệu lại không tìm được lời để phản bác.
Đối diện với ánh mắt nghiêm túc của Diêu Hữu Thiên, vẻ mặt khoa trương mang theo chút hung hãn.
Suy nghĩ một lát, cuối cùng gật đầu: "Được. Anh sẽ xem cùng em."
Câu nói này được xem là một lời hứa khác. Trong lòng anh biết, nhưng lại không phản đối. Thậm chí, có một chút vui vẻ mơ hồ.
Cứ như vậy đi, cũng không có gì không tốt.
Về phần người đó, có lẽ thế nào cũng phải phụ lòng rồi.
Lần này cuối cùng Diêu Hữu Thiên đã hài lòng, cong khóe môi lên cười thành tiếng.
Cố Thừa Diệu nắm tay cô, cùng đi về nhà.
Bước chân của mùa đông đã đến gần, có điều bầu không khí trong xe lại vô cùng sôi động.
...........................
Ngày hôm sau là chủ nhật, Diêu Hữu Thiên và Cố Thừa Diệu tiếp tục hẹn hò. Bọn họ đi đến quảng trường Tân Dân lớn nhất thành phố Y, mấy năm nay thành phố Y phát triển rất rực rỡ.
Rất nhiều nhãn hiệu trên thế giới đều tiến vào thành phố Y.
Phần lớn quần áo mà Diêu Hữu Thiên mặc là do Diêu Hữu Gia thiết kế. Sau này Cố Thừa Diệu mới biết điều này.
Có điều, thỉnh thoảng Diêu Hữu Thiên cũng thích đi dạo phố. Mua đồ.
Giờ là lúc giao mùa, cô mua cho Diêu Đại Phát hai chiếc áo khoác, mua cho Tuyên Tĩnh Ngôn hai bộ quần áo.
Sau đó là hai anh trai Diêu Hữu Quyền và Diêu Hữu Thế ở nhà.
Cố Thừa Diệu thấy cô mua hết cho người nhà, lại cảm thấy hơi ghen: "Em mua nhiều như vậy, sao lại không mua cho anh hai chiếc?"
Phản ứng của Diêu Hữu Thiên là nhìn anh một cái, ánh mắt nhìn cúc áo trên trang phục của anh: "Anh Cố đang nói đùa sao? Em nhớ rõ không phải đồ đặt làm thì anh không mặc mà. Bộ Armani số lượng có hạn mặc trên người đó, có tiền cũng không mua được. Anh khẳng định muốn em mua quần áo cho anh?"
Cố Thừa Diệu bị cô chặn đứng không giải thích được gì, trong lòng hơi bực dọc.
Tiếp tục đi dạo với Diêu Hữu Thiên, khi mắt nhìn thấy một cửa hiệu bán quần áo và trang sức tinh xảo nào đó thì híp lại.
Kéo tay Diêu Hữu Thiên không hề nghĩ ngợi chạy đến đó.
Diêu Hữu Thiên không biết Cố Thừa Diệu muốn làm gì, mãi đến khi vào cửa, mới nhận ra anh đưa mình đến đâu.
Lại là một cửa hiệu bán nội y nữ.