Hôn Nhân Mỏng Manh, Chồng Trước Quá Ngang Tàng
Chương 159 : Thì ra cô Cố nhà ta hung ác như vậy
Ngày đăng: 16:46 27/05/20
Editor: Xám
"Tôi tự vào tìm anh ấy." Khi Tiểu Mã còn đang kinh ngạc không thôi, Diêu Hữu Thiên đã cất bước đi về phía văn phòng của Cố Thừa Diệu.
"Tôi, tôi nên thông báo trước một chút đã." Ngộ nhỡ thời gian này ông chủ được cô Bạch ở bên ngoài chăm sóc quá thoải mái, không muốn thấy cô Diêu đến thì làm thế nào bây giờ?
Lần này Diêu Hữu Thiên thật sự hơi bật cười. Đứng đó bất động, nghiêng đầu nhìn Tiểu Mã: "Tiểu Mã, dáng vẻ tôi rất khủng bố?"
"Không, không có ạ."
Đến lời Tiểu Mã cũng không nói hoàn chỉnh được. Diêu Hữu Thiên muốn cười, Tiểu Mã này, bình thường nhìn rất khôn khéo, có lúc lại cảm thấy hơi ngốc nghếch.
Cô đột nhiên nghĩ đến một câu nói, vật giống như chủ.
Cố Thừa Diệu cũng vậy, nhìn thì là một người rất khôn khéo, có lúc lại rất ngốc nghếch, rất đáng yêu.
Tiểu Mã này thật sự giống như Cố Thừa Diệu vậy. Đoán chừng là ở bên nhau lâu rồi, đã bị lây nhiễm.
"Tiểu Mã, cậu cũng đến tuổi có bạn gái rồi phải không? Lần sau tôi sẽ giới thiệu cho cậu một người." Cô còn nhớ. Thư ký Tiểu Vi của cô vẫn chưa có bạn trai đâu.
"Không, không cần." Hối lộ, đây rõ rành rành là hối lộ. Tiểu Mã nuốt nước miếng, rất muốn đồng ý.
Có điều, cho dù cô giới thiệu bạn gái cho cậu, cậu cũng sẽ không bán đứng ông chủ.
"Cậu khẳng định chứ?" Diêu Hữu Thiên cười: "Tôi còn định giới thiệu Tiểu Vi cho cậu, nếu như cậu nói không cần, vậy thì thôi vậy."
"Tiểu, Tiểu Vi?" Ánh mắt Tiểu Mã bỗng chốc sáng lên.
Nếu như công ty hai nhà đã hợp tác, đương nhiên là thường xuyên qua lại. Thực tế cậu đã từng gặp Tiểu Vi. Dáng dấp xinh đẹp, người lại giỏi giang.
Đối với người đã độc thân rất lâu như cậu mà nói, không đúng, đối với đàn ông luôn độc thân mà nói, vẫn rất khiến người ta động lòng.
Ừm, chỉ tay nhìn trời. Cậu có nên bán đứng ông chủ vì mỹ sắc không đây?
Chuyện này thật sự làm người ta rối rắm mà.
Vào lúc Tiểu Mã còn đang rối rắm, Diêu Hữu Thiên đã cười nhẹ đi vào văn phòng của Cố Thừa Diệu.
Cố Thừa Diệu đang ngồi phía sau bàn làm việc đọc văn kiện, bút máy trong tay viết gì đó lên trên.
Khi làm việc anh vô cùng nghiêm túc, thậm chí không chú ý đến có người đi vào.
Diêu Hữu Thiên đặt nhẹ bước chân, chậm rãi đi đến phía sau Cố Thừa Diệu, vào lúc anh cực kỳ chăm chú, che lên mắt anh.
"Anh ấy thối ở đâu? Anh đứng nói linh tinh."
Cô càng bảo vệ Triệu Bách Xuyên, trong lòng Cố Thừa Diệu càng khó chịu: "Không thối sao? Đứng bên cạnh một giòi, còn quay phim chung nữa?"
Trên trán Diêu Hữu Thiên hiện ra ba đường vạch đen.
Cô nhìn thấy tấm áp phích đã nhớ ra Hà Nhược Băng là ai, đương nhiên Cố Thừa Diệu cũng nhớ ra: "Anh ấy là anh ấy, người phụ nữ đó là người phụ nữ đó. Em đoán nhiều nhất bọn họ chỉ là quan hệ hợp tác thôi."
"Em thật là hiểu biết đấy?" Lời của Cố Thừa Diệu mang theo ghen tuông bản thân anh cũng không phát hiện ra: "Xem ra hai người qua lại không ít nhỉ? Nếu không làm sao biết được người ta chỉ là quan hệ hợp tác?"
Diêu Hữu Thiên thật sự không nhịn được trợn trắng cả mắt.
Cô thật sự rất muốn nói, với hiểu biết của cô về Triệu Bách Xuyên, người thanh cao như anh, tao nhã như anh, tuyệt đối không có khả năng thích loại phụ nữ như Hà Nhược Băng.
Nếu như Triệu Bách Xuyên thực sự thích Hà Nhược Băng, vậy người phụ nữ đó sẽ không đến mức đến làm phiền mình rồi.
Có điều không cần nói những lời này trước mặt Cố Thừa Diệu. Bằng không phản ứng của anh sẽ càng dữ dội hơn.
"Anh Cố, vậy bây giờ chúng ta có thể đi chào hỏi không?"
Nên biết rằng hiện giờ bọn họ đã đến muộn rồi, đây còn là đáp lễ Cố Thừa Diệu ban tặng.
Trước đây cô mặc lễ phục gì, anh chưa từng tỏ ý kiến, hôm nay lại cảm thấy trang phục cô chọn không phải lộ vai thì chính là lộ lưng.
Phủ nhận hết cái này đến cái khác. Cuối cùng nhất định bảo cô chọn bộ hiện tại, lễ phục màu trắng tay áo dài, chỉ lộ ra khuỷu chân, toàn bộ còn lại đều bao bọc kín đáo.
"Bây giờ trời lạnh như vậy, lạnh cóng đến mức cảm lạnh thì sẽ không tốt đâu."
Lạnh cóng? Làm sao có thể lạnh cóng chứ? Không phải là còn có áo khoác sao?
Thật sự là đủ rồi.
Hai người đi qua chào hỏi Ngự Tinh, Diêu Hữu Thiên đang định đi về phía Triệu Bách Xuyên, lại đột nhiên nhìn thấy Hà Nhược Băng bên cạnh anh.
Vừa rồi còn nghĩ đến người này, bây giờ đột nhiên xuất hiện, Diêu Hữu Thiên ngẩn ra một lát.
Một giây sau, tận mắt nhìn thấy Hà Nhược Băng tiến lên ôm lấy tay Triệu Bách Xuyên.
Cô nhìn thấy, đương nhiên Cố Thừa Diệu cũng nhìn thấy, khóe môi cong lên. Cảnh tượng người phụ nữ này ôm cánh tay Triệu Bách Xuyên khiến tâm trạng Cố Thừa Diệu đột nhiên trở nên cực tốt.
Ôm eo Diêu Hữu Thiên, nhấc chân đi nhanh hơn về phía Triệu Bách Xuyên.