Hôn Nhân Mỏng Manh, Chồng Trước Quá Ngang Tàng

Chương 161 : Mặt như tro tàn

Ngày đăng: 16:46 27/05/20


Editor: Xám



Sự quan tâm trong mắt cô ta chân thành như vậy, cho dù là Cố Thừa Diệu, nhất thời cũng không phân biệt rõ người phụ nữ trước mặt có thật sự đang gạt người hay không.



"Bưu thiếp đó ——" Cố Thừa Diệu híp mắt lại, vẻ mặt có chút cao thâm khó lường.



"Tam thiếu, em thật sự nhận được những bưu thiếp này, lẽ nào không phải Yên Nhiên gửi về? Nhưng mà đó là ai gửi?"



Luna hoàn toàn nghĩ không rõ. Cô ta nhìn Cố Thừa Diệu với vẻ mặt nguy hiểm: "Còn nữa, hiện giờ Yên Nhiên đang ở đâu? Lâu lắm rồi em không gặp cô ấy, em rất nhớ cô ấy. Cô ấy có khỏe không?"



"..."



Lần này, đã đến lượt Cố Thừa Diệu im lặng.



Đối phương có thể nhốt Bạch Yên Nhiên, đương nhiên cũng có thể chuẩn bị một vài bưu thiếp giả đặt ở trong hộp thư của Luna.



Muốn dùng những thứ đó rời đi sự chú ý của mình cũng không phải không có khả năng ——



Chỉ rốt cuộc người phía sau bức màn này là ai? Vì sao hao tâm tổn trí như thế?



"Tam thiếu?" Ngạc nhiên mừng rỡ qua đi, Luna phát hiện hình như Cố Thừa Diệu không coi trọng tin tức của Bach Yên Nhiên như thế.



Cô ta vẫn còn nhớ phản ứng của anh khi đưa bưu thiếp cho Cố Thừa Diệu lần cuối cùng.



Cô ta lại nhớ đến, vừa rồi cô ta đã thấy Cố Thừa Diệu và Diêu Hữu Thiên ——



Đương nhiên cô ta biết người phụ nữ đó. Cũng là sau khi vào tổ kịch cô ta mới biết, Triệu Bách Xuyên chính là người giải vây cho Diêu Hữu Thiên.



Tâm tư chuyển đổi rất nhiều vòng, lúc này chỉ có quan tâm với Bạch Yên Nhiên: "Tam thiếu, anh, có thể nói với em, Yên Nhiên đang ở đâu không?"



Cố Thừa Diệu khôi phục lại tinh thần, đối diện với khuôn mặt có chút cẩn thận của Luna, rút bút máy ngòi vàng trong túi ra viết xuống một địa chỉ, sau đó đưa cho Luna.



"Hẳn là hiện giờ cô ấy đang ở đây." Trên thực tế, cũng hơn một tuần rồi anh không gặp Bạch Yên Nhiên.



Rốt cuộc Bạch Yên Nhiên có ở đây hay không, có về Bắc Đô hay không, anh không rõ.



"Hẳn là?" Cái gì gọi là hẳn là? Bản thân Cố Thừa Diệu cũng không khẳng định sao? Luna muốn hỏi, Cố Thừa Diệu lại không muốn nói nữa: "Cô có thể đi tìm cô ấy."



Có lẽ có người giúp đỡ, Bạch Yên Nhiên có thể thoát ra khỏi tổn thương tình cảm nhanh hơn.



Mà người đó, không phải là anh, cũng sẽ không thể là anh.



Anh nghĩ như thế. Không dây dưa với Luna nữa, anh quay về trung tâm bữa tiệc.



Mà Luan nghĩ đến địa chỉ anh vừa mới nói. Trong lòng có rất nhiều nghi hoặc, có điều những nghi hoặc đó, chờ khi cô ta gặp được Bạch Yên Nhiên rồi nói tiếp. 
Không phải anh không đau lòng với những gì cô trải qua. Nhưng ——



"Thôi. Em nói với anh chuyện đó để làm gì?" Bạch Yên Nhiên lại khẽ nhếch khóe miệng lên, lộ ra nét cười cực kỳ kiên cường: "Luna nói đúng, anh đã kết hôn rồi, đã có cuộc sống của chính mình, em nên nghĩ thoáng một chút."



Lúc cô nói, vẫn luôn cẩn thận nhìn trộm sắc mặt Cố Thừa Diệu, khi nhìn thấy anh không đáp lại mình chút nào, sắc mặt không khỏi tối đi.



"Thừa Diệu, nếu sau này em có việc, có thể tìm anh nhờ giúp đỡ không?"



"Đương nhiên." Cố Thừa Diệu gật đầu: "Số của anh vẫn chưa đổi, nếu như em có việc, có thể tìm anh. Anh nhất định sẽ giúp em."



"Cảm ơn anh." Lần này Bạch Yên Nhiên cười rất thật lòng: "Thừa Diệu, anh là một người tốt."



Người tốt?



Trong lòng Cố Thừa Diệu chua xót, anh không phải là một người tốt, nếu như là một người tốt, anh tuyệt đối sẽ không phụ lòng Bạch Yên Nhiên.



Bước chân Bạch Yên Nhiên lùi về sau một bước, định rời đi, nhưng lại không nhịn được đi lên phía trước hai bước, đứng ở trước mặt Cố Thừa Diệu.



"Thừa Diệu, em có thể ôm anh một cái không? Coi như là tạm biệt?"



Cố Thừa Diệu chưa đáp lại, Bạch Yên Nhiên lại tự vươn tay ra, dùng sức ôm lấy anh.



Hai tay nhấc lên, muốn đẩy cô ra, nhưng lòng Cố Thừa Diệu có chút không nỡ.



"Thật sự rất ấm áp." Bạch Yên Nhiên khịt khịt mũi, trong mắt toàn là lưu luyến: "Thừa Diệu, em nghĩ, đời này của em ngoài anh ra, sẽ không còn yêu người đàn ông nào khác nữa."



"Yên Nhiên, em đừng như vậy."



Cô vẫn còn rất trẻ, còn rất nhiều thời gian, rất nhiều năm tháng phải sống.



"Em nghĩ, sẽ không có người đàn ông nào bao dung em giống như anh nữa. Yêu em, nỗ lực vì em như vậy."



"Yên Nhiên ——"



Cố Thừa Diệu thở dài khe khẽ, anh rất bất đắc dĩ.



"Thừa Diệu, em sẽ luôn yêu anh. Cho dù anh ở đâu, ở với ai, em cũng sẽ lặng lẽ chúc phúc cho anh ——"



Cô nói xong câu này thì sẽ buông tay, nhưng không ngờ, vào lúc này cửa văn phòng lại bị người ta đẩy ra.



Bóng dáng một người phụ nữ đứng ở cửa, khi nhìn thấy hai người ôm nhau ở trước mặt, sắc mặt bỗng chốc biến đổi.



Mà Tiểu Mã đứng ở sau lưng cô, lúc này mặt như tro tàn ——