Hôn Nhân Mỏng Manh, Chồng Trước Quá Ngang Tàng
Chương 174 : Tôi nhất định phải giết sạch các người
Ngày đăng: 16:46 27/05/20
Editor: Xám
Cố Thừa Diệu híp mắt lại, vẻ mặt mang theo vài phần nguy hiểm nhìn chằm chằm khuôn mặt Triệu Bách Xuyên.
Triệu Bách Xuyên không sợ chút nào, vẻ mặt thản nhiên. Mặc dù đeo khẩu trang, nhưng không ảnh hưởng mảy may nào đến trạng thái hiện giờ của anh.
Diêu Hữu Thiên đã trở lại bình thường, khẽ khàng vỗ tay Cố Thừa Diệu.
"Anh đi mua vé đi."
Cố Thừa Diệu đứng yên bất động. Ánh mắt phòng bị, vẫn không hề dời khỏi khuôn mặt Triệu Bách Xuyên.
Diêu Hữu Thiên có chút phì cười, người này, ghen tuông dữ dội vậy sao?
"Thừa Diệu, anh đi mua vé đi." Ôm lấy cánh tay Cố Thừa Diệu, giọng nói của cô cực nhẹ: "Em chờ anh."
Cố Thừa Diệu thản nhiên liếc nhìn Diêu Hữu Thiên một cái, bàn tay đưa ra, kéo cô vào bên cạnh mình: "Đi cùng anh."
Nếu như anh để Diêu Hữu Thiên ở một mình với Triệu Bách Xuyên, thật đúng là gặp quỷ rồi.
Diêu Hữu Thiên chưa kịp di chuyển, Triệu Bách Xuyên lại bật cười trước: "Tình cảm của tổng giám đốc Cố và Thiên Thiên, thật đúng là không tầm thường mà."
"Cảm ơn." Cố Thừa Diệu vừa nghe thấy người đàn ông khác gọi tên Diêu Hữu Thiên, đã cảm thấy cả người đều khó chịu: "Thiên Thiên là vợ tôi, đương nhiên tình cảm phải tốt rồi."
Nét mặt Triệu Bách Xuyên vẫn đang cười, tận sâu trong mắt lại có sự buồn bã rõ ràng lóe lên.
Đúng vậy, Cố Thừa Diệu là chồng của Diêu Hữu Thiên ——
Diêu Hữu Thiên vốn định phản bác, có điều khi nghe thấy lời của Cố Thừa Diệu, vẻ ngạc nhiên hiện lên.
Tâm trạng vốn dĩ có chút buồn bực, đột nhiên đã biến mất không còn bóng dáng.
Không tự giác kề sát người đến bên Cố Thừa Diệu, ánh mắt Diêu Hữu Thiên nhìn Triệu Bách Xuyên mang theo vài phần áy náy: "Thật xin lỗi, bọn tôi đi xem phim rồi. Vậy lần sau có cơ hội lại ——"
Lời phía sau còn chưa nói xong, trên lưng Diêu Hữu Thiên bị ôm chặt.
Trên mặt Cố Thừa Diệu vẫn đang cười, nhưng nhìn về phía Triệu Bách Xuyên lại đầy phòng bị: "Xin anh Triệu cứ tự nhiên, bọn tôi sẽ không quấy rầy nữa."
Ôm lấy eo Diêu Hữu Thiên, hoàn toàn không để cô có cơ hội chào tạm biệt Triệu Bách Xuyên.
Lần sau? Nằm mơ đi. Có anh ở đây, cũng đừng nghĩ đến lần sau.
Môi Diêu Hữu Thiên mấp máy, quay đầu nhìn Triệu Bách Xuyên một cái, vẻ mặt đầy có lỗi.
Hành động đó lại khiến Cố Thừa Diệu xem như lưu luyến không rời. Sức lực trên lưng càng mạnh mẽ hơn.
Cố Thừa Diệu ngả bài ra: "Sao em đoán ra là anh?"
Thế này cũng quá tà môn rồi, rõ ràng anh không để lộ ra bất kỳ sơ hở nào mà.
Hồ Tư Hiền đứng bật dậy, đưa tay ra chụp lấy vai Cố Thừa Diệu: "Nhãi con cậu đủ rồi đó. Tôi đâu đắc tội với cậu? Vợ cậu giết tôi, cậu lại giết tôi."
Cố Thừa Diệu né tránh công kích của anh ta, vẻ mặt bất đắc dĩ: "Không có cách nào, những người khác tôi đều không xuống tay được, chỉ riêng cậu tôi xuống tay được."
"Cố Thừa Diệu." Hồ Tư Hiền đứng dậy, cả đám người cười lăn lộn.
Diêu Hữu Thiên nhìn dáng vẻ mắt trợn tròn của Thẩm Mộng Thiền, cũng biết là cô đoán bừa.
Nhất thời cũng cười không ngừng lại được.
"Lại đi lại đi." Hồ Tư Hiền mặc kệ: "Tôi không tin, tôi không rút trúng sát thủ, tôi nhất định phải giết sạch các người."
Vẻ mặt anh giống như đứa trẻ, khiến mọi người trong phòng bao lại phá lên cười.
Bầu không khí tràn ngập vui vẻ.
Buổi tối hôm nay, đương nhiên mọi người chơi rất thỏa thích.
Diêu Hữu Thiên và Cố Thừa Diệu rời đi sau khi cuộc tụ tập kết thúc.
Xe dừng lại ở cổng nhà chung, Cố Thừa Diệu xuống xe trước, vòng qua mở cửa xe cho Diêu Hữu Thiên.
Mùa đông của Bắc Đô, gió thổi làm cho người ta rất khó chịu, kéo chặt khăn quàng cổ của cô, bàn tay to bao trùm bàn tay nhỏ nhắn của cô: "Có lạnh không?"
"Bình thường." Diêu Hữu Thiên lắc đầu, đặt tay vào trong tay anh: "Đi thôi. Đi vào sẽ không lạnh nữa."
Cố Thừa Diệu cười cười, không hề vội vã vào cửa: "Hôm nay chơi vui không?"
"Rất vui." Diêu Hữu Thiên gật đầu: "Đám bạn chơi từ nhỏ này của anh, con người rất tốt."
"Đúng vậy." Cố Thừa Diệu gật đầu: "Lần sau cũng gọi anh cả và anh hai của em tới."
Gọi Diêu Hữu Quốc và Diêu Hữu Gia? Diêu Hữu Thiên gật đầu: "Được."
"Đi thôi. Bên ngoài lạnh lẽo." Cố Thừa Diệu nắm tay cô vào cửa, nếu như người nhà họ Diêu kinh doanh buôn bán ở Bắc Đô, có thể quen biết người trên thương trường đương nhiên là càng nhiều càng tốt.
Bóng dáng hai người biến mất sau cánh cổng màu đỏ tươi.
Bọn họ chơi rất vui vẻ không hề nhìn thấy, bọn họ đi từ club ra, đã có một chiếc xe đi theo đằng sau bọn họ, người trong xe thu hết toàn bộ hành động của hai người vào đáy mắt.