Hôn Nhân Mỏng Manh, Chồng Trước Quá Ngang Tàng

Chương 177 : Tôi nhìn thấy anh đã chán ghét

Ngày đăng: 16:46 27/05/20


Editor: Xám



"Vì sao em không xem đây là duyên phận của chúng ta?"



Duyên phận?



Diêu Hữu Thiên muốn cười, cười không nổi. Lúc này tâm trạng cô vốn không vui lắm. Mà người đàn ông trước mặt.



Cô không biết vì sao hết một tới hai, hết hai tới ba muốn xuất hiện ở trước mặt mình.   



Cho dù anh ta có nguyên nhân gì, hoặc là có mục đích gì, Diêu Hữu Thiên đều không quan tâm.



"Đường đường là thiếu gia nhà họ Chiến, cũng cần đến nói duyên phận gì đó với một cô gái nhỏ bé như tôi sao? Anh không cảm thấy, quá nực cười rồi sao?"



Với thế lực của nhà họ Chiến ở thành phố Y, với địa vị ngày hôm nay của Chiến Li, muốn phụ nữ thế nào chẳng phải vẫy vẫy tay là đã có?



Sắc mặt Chiến Li trở nên hơi u ám.



Làn môi mỏng, mắt sáng trong, mặc dù không lóa mắt bằng Cố Thừa Diệu, nhưng rất có khí chất của riêng mình.



Lúc này giữa khuôn mặt đó đã nhuộm lên nỗi sầu nhàn nhạt. 



Diêu Hữu Thiên không biết có phải là ảo giác của mình không, thậm chí cô đã nhìn thấy, vẻ thống khổ chợt lóe lên trong mắt anh.



Thống khổ?



Cô đã nói gì? Khiến anh ta cảm thấy thống khổ?



Gió lạnh thổi qua, bông tuyết bay tản mát theo gió, một lần nữa gò má Diêu Hữu Thiên lại dính vài bông tuyết.



Trên đầu, trên quần áo, cũng dính không ít.



Chiến Li nhìn cô, hai mắt luyến tiếc rời đi.



Hơn hai nghìn ngày đêm, bóng dáng của cô, nụ cười của cô, ánh mắt của cô, tất cả của cô. Thiên Thiên giống như bộ phim điện ảnh dao động trong đầu anh. 



Một khắc không quên, cũng không dám quên.



Hẳn là anh đã ngã bệnh rồi, hơn nữa bệnh cũng không nhẹ. Trúng một loại độc, tên là Diêu Hữu Thiên. 



Anh nhìn mắt cô lộ vẻ châm chọc, vẻ mặt mang theo xa cách. Trong lời nói lại không khách sáo chút nào.



Anh biết cô đã quên. Quá khứ giữa bọn họ, cô đã quên sạch. Thế nhưng anh lại phải làm sao? 



Cô đã quên, anh vẫn còn nhớ.



Anh muốn quên, nhưng trong lòng luôn có hy vọng xa vời. 



Có phải chỉ cần anh xuất hiện trước mặt cô nhiều một chút, lang thang trước mặt cô nhiều một chút, cô sẽ nhớ ra tất cả đã qua? 



Trong lòng cười khổ, biết rõ là chuyện không thể, nhưng anh vẫn đang nằm mơ. 




Mơ ước lớn nhất của cô chính là kiếm rất nhiều tiền, sau đó đổi toàn bộ thành vàng, lại xây một cái nhà bằng vàng.



"Đổi cái khác, mình không tin mình không đoán trúng." Doanh Diễm Kiều kiều mặc kệ. 



"Nghe rõ nhé, sản phẩm bằng cao su, bao ở bộ phận giữa cơ thể người, có phân chia cỡ lớn nhỏ, có liên quan đến sinh mệnh. Là cái gì?" Lý Khả Nghi vừa nói vừa cười.



Người khắp bàn đều híp mắt lại.



"Bao an toàn." Doanh Diễm Kiều là người đầu tiên nói đáp án. 



"Mình đã nói người gian ác nhất ở đây là Diễm Kiều, cậu ấy còn không thừa nhận.” Lý Khả Nghi cười càng khoa trương hơn: "Bao an toàn cái gì? Rõ ràng là phao cứu sinh. Diễm Kiều, mình nói một ngày cậu không gian ác sẽ chết sao? Sẽ chết sao?"



"Đi chết đi." Doanh Diễm Kiều mặc kệ, cô cũng hỏi một câu: "Mình không tin là nghĩ sai lệch, mình cũng hỏi một câu, cái gì phía trên là lông, phía dưới cũng là lông, buổi tối đi ngủ lông đối lông?"



"Phì." Mạc Dư Tiệp lại phun ra. Lần này Doanh Diễm Kiều tránh rất nhanh, không để cô nàng phun đến, nhưng đã ảnh hưởng đến Diêu Hữu Thiên ngồi ở bên cạnh cô. 



Diêu Hữu Thiên nhìn nước đọng trên người, thật sự hết cách với mấy cô gái này: "Mình đi toilet một chút."



Đứng dậy rời đi, tách khỏi căn phòng đầy ắp tiếng cười kia.



Đứng trên hành lang, tâm trạng vốn buồn bực, đã được giảm bớt một chút.



Cảm giác có những người chị em này thật là tốt. Điện thoại trong túi vang lên. Tên của Cố Thừa Diệu nhấp nháy không ngừng trên màn hình. 



Đầu ngón tay mơn trớn cái tên trên màn hình, tạm thời Diêu Hữu Thiên lại không muốn nhận điện thoại của anh lắm.



.................................



【 Hậu trường 】



Tam thiếu: Tôi có phải là nam chính không?



Má Nguyệt: Phải.



Tam thiếu: Vậy vì sao hai chương rồi tôi không xuất hiện?



Má Nguyệt: Không phải tôi có gõ tên anh ra sao?



Tam thiếu: Vì sao cô muốn để người đàn ông khác nhớ thương vợ tôi?



Má Nguyệt: Đó là làm gương cho anh. Sau này anh còn phải nhớ thương hơn anh ấy. 



Tam thiếu: Cô có ý gì?



Má Nguyệt: Không có ý gì. (→_→) Mời nhìn ánh mắt kiên định của tui. Tui tuyệt đối không để lộ bài! ⊙﹏⊙



Tam Thiếu: Xem ra hôm qua đá quá nhẹ rồi, hôm nay tôi đá thẳng ra ngoài không gian nhé.



Nguyệt mẹ:…A A A A... Tiếp theo là vọng âm...