Hôn Nhân Mỏng Manh, Chồng Trước Quá Ngang Tàng
Chương 180 : Anh không cam lòng
Ngày đăng: 16:46 27/05/20
Editor: Xám
Cuối cùng Diêu Hữu Thiên vẫn không hỏi câu em yêu anh, anh yêu em không ra khỏi miệng.
Ba ngày. Thời gian ba ngày, cô tận tình hưởng thụ sự dịu dàng của Cố Thừa Diệu.
Mặc dù khu du lịch suối nước nóng không lớn bằng cái bọn họ xây ở thành phố Y, nhưng lại thắng ở sự xinh xắn.
Điều kiện hạng nhất, lại vắng vẻ êm ả.
Đi theo Cố Thừa Diệu, tắm suối nước nóng, ngắm cảnh tuyết. Thỉnh thoảng ném tuyết giống như đứa trẻ.
Lúc rảnh xem Diêu Hữu Quốc và Cố Thừa Diệu chơi cờ.
Buổi tối càng không cần phải nói, bọn họ tận tình triền miên.
Sự nhiệt tình của Cố Thừa Diệu thường xuyên khiến cô không chịu nổi. Nhưng lại không thể chối từ.
Bọn họ tạo thành thế giới thân mật nhất trên thế giới này.
Ba ngày, xem nhẹ sự tồn tại của Diêu Hữu Quốc, hành động của bọn họ gần như là đang hưởng tuần trăng mặt.
Ngày thứ ba, cũng là buổi chiều chủ nhật.
Rốt cuộc cô lưu luyến theo Cố Thừa Diệu trở về nhà chung.
Nghiêng nửa người ngồi trên xe, cô ngủ rất ngon.
Cố Thừa Diệu nghiêng đầu, nhìn gương mặt say ngủ của Diêu Hữu Thiên, nơi lồng ngực đột nhiên trở nên rất mềm mại.
Đây là vợ của anh.
Anh không biết là nguyên nhân gì, Diêu Hữu Thiên đã biến mất cả một buổi tối. Anh không hỏi cô đi đâu, cũng không hỏi cô đã xảy ra chuyện gì.
Anh cảm nhận được, hình như trong lòng cô có chút cảm xúc không muốn để mình biết.
Thật ra anh muốn hỏi cô. Đã đi đâu, đã xảy ra chuyện gì.
Có điều, cô không nói, anh sẽ không hỏi.
Chỉ là khi cảm nhận được sự bất an mơ hồ cô để lộ ra, anh có chút khó hiểu.
Bất an? Cô đang bất an điều gì?
Anh đột nhiên nghĩ tới Bạch Yên Nhiên ——
Trong khoảng thời gian này, Bạch Yên Nhiên không gọi điện thoại đến nữa, cũng không gửi tin tức cho anh nữa.
Nhưng tin tức của cô, anh lại biết.
Cuối cùng anh không nỡ để một cô gái đang đúng tuổi hoa, từ chứng uất ức liên quan đến anh mà phát triển theo hướng thành bệnh tinh thần.
Anh tìm cho Bạch Yên Nhiên một bác sĩ. Bản thân không ra mặt, mà để Luna giới thiệu cho Bạch Yên Nhiên.
Anh đã nói chuyện với bác sĩ tâm lý này, đối phương nói mặc dù tình hình của Bạch Yên Nhiên lúc tốt lúc xấu nhưng có thể chữa khỏi.
Mà trước khi chữa khỏi, không thể kích thích bệnh nhân.
Cho dù quá trình như thế nào, có thể chữa khỏi là tốt rồi.
Nếu Bạch Yên Nhiên có thể khôi phục bình thường, sự mắc nợ của anh với cô sẽ bớt đi một chút.
Chuyện này, anh chưa nói với Diêu Hữu Thiên.
Không phải là không muốn nói, chỉ là không biết phải nói như thế nào.
Dù sao anh đã quyết định, không tiếp xúc với Bạch Yên Nhiên nữa. Vậy thì nói hay không, hẳn là không liên quan gì phải không?
Mở ra.
Cố Thừa Diệu và một người phụ nữ, hôn môi nhau.
Người phụ nữ đó, không phải Diêu Hữu Thiên ——
Chiến Li bỗng chốc nheo con ngươi hẹp dài lại, trong đôi mắt sáng trong có vẻ tàn ác hiện lên.
.................................
Tâm trạng hôm nay của Diêu Hữu Thiên không tệ. Ba ngày, đủ cho cô suy nghĩ cẩn thận rồi.
Cô phải tin tưởng Cố Thừa Diệu. Cho dù quá khứ giữa Cố Thừa Diệu và Bạch Yên Nhiên đã xảy ra chuyện gì.
Giờ này khắc này, cô mới là cô Cố danh chính ngôn thuận.
Lời người phụ nữ kia nói, cô cũng không muốn tin chút nào.
Cho dù cô ta thật sự không thể sinh con, cho dù Cố Thừa Diệu thật sự muốn cô sinh con. Vậy thì sao?
Cô không thể vừa sinh con đã ly hôn, càng không thể giao con của cô cho người khác nuôi lớn.
Cho dù Cố Thừa Diệu muốn, cũng phải cân nhắc vấn đề nhà họ Cố có chịu không, nhà họ Diêu có chịu không một chút, phải không?
Nếu như là thế, cô cần gì phải để tâm một người hoàn toàn có khả năng vì đố kị, mới cố ý chạy đến trước mặt cô nói xằng bậy.
Ngẫm lại biểu hiện ba ngày nay của Cố Thừa Diệu, ngẫm lại tính tình của anh.
Với tính cách của Cố Thừa Diệu, thật sự muốn ở bên Bạch Yên Nhiên như thế, từ ngày đầu tiên cô ta quay về Bắc Đô, đã sớm ly hôn với mình rồi.
Thì làm sao có thể kéo dài như vậy?
Cho dù anh thật sự có hứa hẹn với Bạch Yên Nhiên, nhưng người đàn ông Cố Thừa Diệu một chân đạp hai thuyền, vọng tưởng trái ôm phải ấp như thế, thì đâu đáng để cô yêu như vậy chứ?
Nghĩ rõ ràng rồi, tâm sự cũng không còn nữa.
Cô nói với chính mình, tin tưởng Cố Thừa Diệu. Cô yêu anh, còn muốn sống với anh cả đời.
Mang theo tâm trạng vui vẻ như vậy. Diêu Hữu Thiên xử lý công việc cũng nhanh hơn bình thường nhiều.
Khiến cho lúc ăn cơm buổi trưa không tránh khỏi bị Diêu Hữu Quốc trêu ghẹo một phen.
Buổi chiều lúc sắp tan ca cô không chờ Cố Thừa Diệu. Mà rời đi trước một tiếng.
Cô vẫn nhớ món quà Cố Thừa Diệu tặng cho mình, chiếc lắc tay đại diện cho một đời một kiếp kia.
Mà cô cũng rất muốn mua cho anh một món quà đáp lễ, lần trước vì Bạch Yên Nhiên mà không mua được.
Lúc này đây, cô tin rằng sẽ không gặp lại Bạch Yên Nhiên nữa.
Bước chân nhẹ nhàng rời khỏi công ty, gọi xe taxi, đi thẳng đến bách hóa Kiều thị.
Nhìn sắc trời bên ngoài.
Trận tuyết đầu của Bắc Đô vẫn chưa tan hoàn toàn, xem dáng vẻ trận tuyết thứ hai đã sắp đổ xuống rồi.
Đi dạo bộ phận thời trang nam một lượt, Diêu Hữu Thiên cũng không tìm được thứ vừa ý.
Quay lại bộ phận sản phẩm tinh luyện ở lầu hai lần nữa, khi ánh mắt nhìn thấy vật phẩm trang sức nào đó, ánh mắt bỗng chốc sáng lên.
Cái này không tệ.
Hẳn là anh sẽ thích phải không?
Vừa mới muốn bảo nhân viên phục vụ lấy ra cho cô xem một chút. Áp suất thấp đột nhiên xuất hiện bên người khiến cô nhanh chóng quay đầu lại.