Hôn Nhân Mỏng Manh, Chồng Trước Quá Ngang Tàng

Chương 182 : Cho dù chết, cũng phải chết có tôn nghiêm

Ngày đăng: 16:46 27/05/20


Editor: Xám



"Vợ à?" Cố Thừa Diệu lại gọi Diêu Hữu Thiên một tiếng, nhưng cô không đáp lời.



Anh hơi nheo mắt lại, đột nhiên vác người cô lên đi đến bên giường.



"Cố Thừa Diệu ——" Anh muốn làm gì?



"Trừng phạt."



Trừng phạt cái gì?



"Trừng phạt em không để ý đến anh." Người Cố Thừa Diệu phủ lên người cô. Quyết định phải cho Diêu Hữu Thiên biết một lần, khi ở cùng anh, chỉ có thể nhìn anh, nghe anh, cảm nhận anh. 



Cô đột nhiên nghĩ, hình như kinh nguyệt của mình đã chậm mấy ngày rồi. 



Sẽ không phải là, cô đã mang thai rồi chứ?



"Vợ, hôm nay em sao thế?"



Diêu Hữu Thiên không nói gì. Chỉ ngẩng đầu, vòng cổ Cố Thừa Diệu xuống. Trao anh một nụ hôn nồng nhiệt.



Hồi đáp nhiệt tình của cô khiến báo oán của Cố Thừa Diệu biến mất không còn bóng dáng.



Mà trong ý thức mê man, Diêu Hữu Thiên quyết định ngày mai đến bệnh viện kiểm tra thử xem. 



... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ...



Ngày hôm sau. Diêu Hữu Thiên đến bệnh viện kiểm tra.



Khi đi tâm trạng có chút vui buồn lẫn lộn, cô không biết mình đang hi vọng lúc này cô mang thai thì tốt, hay là không mang thai thì tốt.



Có điều lời của bác sĩ lại khiến sự rối rắm của cô biến mất. 



Chỉ là trong khoảng thời gian này cô quá mệt mỏi, mất cân bằng một chút. Không phải là có thai, uống thuốc điều trị một thời gian, là sẽ ổn.



Thở thật dài, Diêu Hữu Thiên đột nhiên có một cảm giác thở phào nhẹ nhõm. 



Không mang thai, cũng tốt. Ít nhất hiện giờ, cô không cho rằng, quan hệ của Cố Thừa Diệu và cô có thể có em bé. 



Tiếp tục theo dõi một thời gian, tiếp tục quan sát một thời gian.



Chờ cô xác định được trong lòng Cố Thừa Diệu có người phụ nữ khác hay không. Chờ cô có thể xác định được tình cảm của anh dành cho cô. Cô sẽ sinh con cho anh. 



Ra hiệu thuốc lấy thuốc, trong bệnh viện kín người hết chỗ. 



Một hàng rất dài đã xếp đến tận cửa thang máy. Diêu Hữu Thiên đang định đứng ở chỗ sau cùng của hàng, ánh mắt lại nhìn thấy người đứng đầu đã lấy thuốc xong. Anh ta kéo thấp mũ, đang định đi về phía cửa thang máy. 




Diêu Hữu Thiên gật gật đầu, trong lòng hơi thở phào nhẹ nhõm, anh sẽ không tự sát, đã là tốt nhất rồi.



Dưới sự kiên trì của Diêu Hữu Thiên, cuối cùng Triệu Bách Xuyên vẫn để cô cùng mình về nhà.



Mà Diêu Hữu Thiên cũng báo đáp ân tình Triệu Bách Xuyên nấu cơm cho cô lần trước. Động tay làm một bữa cơm cho Triệu Bách Xuyên, cùng ăn với anh một bữa cơm, lúc này mới rời đi. 



Đi ra khỏi nhà Triệu Bách Xuyên, đã là buổi chiều rồi. Diêu Hữu Thiên đứng ở bên đường bắt xe taxi.



Trong một chiếc xe bên đường, vào lúc này có một người bước xuống. 



Nhìn thấy khuôn mặt Chiến Li, theo bản năng Diêu Hữu Thiên muốn xoay người rời đi. Trên cổ tay đột nhiên siết lấy, người cô bị Chiến Li vòng chặt lại.



"Vì sao? Vì sao anh lại không được?"



"Anh làm gì vậy?" Đây là ở trên đường quốc lộ? Tên điên này, rốt cuộc muốn làm gì?



Chiến Li nghĩ, có thể anh đã điên rồi.



Anh lại theo dõi Diêu Hữu Thiên một lần nữa. Vốn là muốn nói cho cô chuyện của Cố Thừa Diệu.



Nhưng không ngờ rằng, cô lại đến bệnh viện, khi anh muốn theo vào, lại nhìn thấy cô và Triệu Bách Xuyên kia cùng rời đi, sau đó cùng về đây.



Hơn hai giờ.



Diêu Hữu Thiên ở nhà Triệu Bách Xuyên hai giờ đồng hồ mới đi xuống.



Trong khoảng thời gian này, sẽ xảy ra chuyện gì?



... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ...



【 Hậu trường bản nhảm nhí 】



Đêm nào đó. 



Cố tam: Tối hôm nay anh ngủ phía trên.



Thiên Thiên: Không được, em muốn ở trên.



Cố tam: Anh ở trên mới có cảm giác an toàn.



Thiên Thiên: Em ngủ phía trên mới vững được.



Cố tam: Được rồi, em ngủ phía trên đi.



Thiên Thiên bình tĩnh trèo lên giường tầng trên của chiếc giường tầng, bất đắc dĩ than thở, cái căn phòng đáng chết này, lúc nào chúng ta mới có thể đổi căn phòng lớn hơn, không cần tiếp tục nằm giường tầng nữa ——