Hôn Nhân Mỏng Manh, Chồng Trước Quá Ngang Tàng
Chương 208 : Thanh xuân của ai không mang theo thương đau (3)
Ngày đăng: 09:50 20/08/20
Editor: Xám
“Anh. Anh muốn làm gì?”
Khuôn mặt cô đầy vẻ đề phòng, đôi môi hơi bĩu. Trong mắt có vẻ kháng cự rõ ràng.
Lạc Li nhìn chằm chằm khuôn mặt Diêu Hữu Thiên, đột nhiên bật cười: “Người hôm qua, là em phải không?”
Diêu Hữu Thiên rút tay từ trong tay anh về: “Không biết anh đang nói gì.”
“Cảnh sát tới rồi.” Chiến Li cười nhẹ, vẻ mặt mang theo chút đùa giỡn: “Âm thanh đó, không phải của em?”
“Rốt cuộc anh muốn thế nào?” Diêu Hữu Thiên trừng mắt liếc anh một cái: “Lẽ nào anh không nên cảm tạ ơn cứu mạng của tôi sao?”
,
“Đúng vậy, ơn cứu mạng, phải lấy thân báo đáp.” Lạc Li cười nhẹ: “Chẳng phải hiện giờ anh nên lấy thân báo đáp em sao?”
Khuôn mặt của Diêu Hữu Thiên, đã đỏ lên không thể khống chế.
“Không biết xấu hổ. Ai cần anh lấy thân báo đáp?”
Lạc Li nhìn khuôn mặt ửng hồng của cô, trái tim đã trở nên mềm đi mà không thể khống chế.
Vươn tay, đặt lên vách tường. Động tác này đã thành công giam cô giữa bức tường và anh: “Tại sao lại cứu anh?”
,
Diêu Hữu Thiên rất xấu hổ, trong lòng rất giận, tên xấu xa này, thật đúng là không biết tốt xấu: “Anh buông tôi ra.”
"Tại sao lại cứu anh?” Lạc Li áp đến gần cô, hơi thở ở ngay bên gò má cô.
Diêu Hữu Thiên lớn như vậy rồi, ngoại trừ người trong nhà ra thì vẫn chưa từng ở gần người khác giới như vậy
Mùi hương trên người anh, không hừng hực nam tính giống như anh cả, cũng không nồng đậm như Diêu Đại Phát, mà mang theo mùi hương của cỏ xanh.
“Anh tránh ra. Tôi muốn về nhà.”
“Nói đi, tại sao em lại cứu anh?” Lạc Li không chịu buông tay, cố chấp muốn có được một đáp án.
,
Trong con hẻm nhỏ, cực kỳ yên tĩnh. Gió thổi tới, mang theo chút hơi lạnh.
Khuôn mặt của Diêu Hữu Thiên cực đỏ, liếc nhìn khuôn mặt giống như bảng pha màu ở trước mắt, cô đột nhiên mỉm cười: “Đồ bỏ đi cũng có quyền sinh tồn.”
Đôi mắt hẹp dài của Lạc Li híp lại, có ý gì?
“Hôm nay thầy giáo của chúng tôi vừa mới dạy cho chúng tôi.” Diêu Hữu Thiên nhếch khóe miệng, trong mắt là vẻ trào phúng rõ ràng: “Thầy nói, người có xấu hơn nữa, cũng có quyền sinh tồn.”
Sắc mặt của Lạc Li không tốt lắm. Nghiến răng, nhìn chằm chằm khuôn mặt của Diêu Hữu Thiên trước mặt: “Em mắng anh?”
,
“Khách sáo rồi.” Chính anh ta tự thừa nhận, cô không hề mắng.
Lạc Li híp mắt nhìn chằm chằm cô hồi lâu, đột nhiên cong khóe môi: “Có cá tính. Anh phát hiện càng ngày anh càng thích em hơn rồi.”
“Đáng tiếc, càng ngày tôi càng ghét anh hơn.”
Diêu Hữu Thiên không hề đấu tranh tư tưởng quá lâu, đón lấy thuốc trên tay anh, bôi thuốc cho anh.
May mà lúc này là mùa đông, áo Lạc Li mặc lại là áo khoác da, ít nhiều gì cũng đã chắn cho anh một chút. Nhìn vết thương có chút dọa người, nhưng không dẫn đến chết người ——
,
Khi Diêu Hữu Thiên bôi thuốc cho Lạc Li, anh cũng nhìn cô.
Thật ra từ lúc cô tiến vào, anh vẫn luôn nhìn cô.
Ánh mắt của cô rất bình tĩnh, không hề có một chút khinh thường hay biểu cảm khác lạ nào.
Cô giống như là đến thăm nhà người khác, sắc mặt cực kỳ bình tĩnh, giống như nhìn thấy cái gì cũng không bất ngờ.
Anh lại đâu biết, Diêu Hữu Thiên đã ở trong nhà xưởng tồi tàn mười ba năm, đối với cô mà nói, căn nhà thế này thật sự không tính là gì.
Diêu Hữu Thiên chuyên tâm bôi thuốc cho anh, sau đó băng lại thật chặt. Phải cảm tạ anh hai học y, trong phòng đọc sách có rất nhiều sách y.
Hơn nữa hồi nhỏ bọn họ thường xuyên bị những góc cạnh của thùng giấy rách làm bị thương. Đều không xa lạ với việc xử lý vết thương.
,
Băng bó xong, Diêu Hữu Thiên buông tay ra. Có cảm giác nhẹ nhõm khi đã làm xong việc lớn.
Đứng dậy định rời đi. Người lại bị Lạc Li kéo lại, vừa dùng sức, cô đã ngồi lên đùi anh.
“Buông tôi ra.” Diêu Hữu Thiên quýnh lên: “Muộn lắm rồi, tôi phải về nhà.”
Lạc Li không buông tay, chỉ nhìn chằm chằm khuôn mặt của cô. Ánh sáng trong phòng rất mờ, bọn họ vẫn đang dùng loại đèn chân không cũ kỹ.
Ánh đèn đó chiếu lên mặt Diêu Hữu Thiên, có thể nhìn thấy rõ lỗ chân lông trên khuôn mặt cô.
Làn da của cô rất nhẵn, mịn màng, mềm mại, mang theo màu hồng đặc trưng của thiếu nữ.
“Tại sao lại đi theo anh?”
,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,
“.....” Ai muốn đi theo anh ta chứ? Diêu Hữu Thiên nhìn vào mắt Lạc Li: “Anh bị thương vì cứu tôi, ngộ nhỡ anh chảy máu quá nhiều mà chết, tôi sẽ không ngủ nổi.”
Lạc Li cười, nhếch môi cười, vẻ mặt mang theo chút giễu cợt: “Khỏi cần, lần trước em đã giúp anh một lần, anh lại giúp em một lần. Hòa nhau.”
Không biết vì sao, Diêu Hữu Thiên đột nhiên rất ghét nhìn thấy biểu cảm giễu cợt kia trên khuôn mặt cười như không cười của anh.
“Nếu như hòa nhau rồi, anh còn kéo tôi làm gì?”
Lạc Li mím chặt môi, nhìn Diêu Hữu Thiên, trên người cô, có một hương thơm nhàn nhạt, trộn lẫn từ hương thơm thiếu nữ và mùi hương đặc biệt trên chính người cô.
Anh đã hơi say. Tay phải không bị thương siết chặt, anh cụng trán lên trán cô: “Bởi vì, anh không muốn hòa với em.”
,
Có ý gì?
Vào lúc Diêu Hữu Thiên còn chưa hiểu rõ lắm, anh đã nhanh chóng hôn lên một cô một cái, lùi ra. Trên khuôn mặt tươi cười có chút xấu xa: “Phải làm sao đây? Anh phát hiện, hình như anh đã thật sự yêu em rồi.”
Phòng khách nhỏ hẹp, ánh đèn lờ mờ.
Thanh niên ở trước mặt, chỉ có thể gọi là thanh niên. Vẫn chưa thể xem là một người đàn ông.
Đôi mắt hẹp dài, trong mắt chỉ có cô, ánh mắt đó, không hiểu sao lại khiến cô rung động.
Cô đột nhiên bật dậy, giống như một chú thỏ con bị dọa sợ. Xông ra ngoài như chạy trốn, rời đi mà không quay đầu lại.
Mà Lạc Li lại đặt tay lên môi, nơi đó, vừa mới lưu lại mùi hương của cô. Rất ngọt. Rất thơm.
(còn tiếp)