Hôn Nhân Mỏng Manh, Chồng Trước Quá Ngang Tàng

Chương 210 : Thiếu

Ngày đăng: 09:50 20/08/20






Editor: Xám



Sau khi Lạc Li rời đi, một giọt lệ đã lăn xuống từ khóe mắt Diêu Hữu Thiên.



Mà chính vào tối hôm đó, cuối cùng Diêu Hữu Thiên đã trải qua ba lần thông báo bệnh tình nguy kịch, đã tỉnh lại.



Chỉ là, không biết tại sao cô đã quên hết mọi chuyện về Lạc Li.



Cô nhớ tất cả sách đã từng đọc năm lớp mười một, nhớ bài tập cô giáo giao cuối kỳ.



Thậm chí còn nhớ cô đi xem pháo hoa cùng với Diêu Hữu Quốc. Nhưng cô lại quên mất, vì sao cô xảy ra tai nạn xe cộ. Hơn nữa vì sao lại đi xem pháo hoa ————



Người nhà họ Diêu đã lén lút hỏi bác sĩ, bác sĩ nói đây gọi là mất trí nhớ có chọn lọc.



,



Cùng lúc bọn họ lo lắng, nhưng vẫn hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.



Quên đi, cũng tốt. Nếu không thật ra Diêu Đại Phát cũng không biết, nếu như con gái lại xảy ra chuyện một lần nữa, ông có mềm lòng cho con gái ở bên cạnh Lạc Li kia hay không –——



Sau khi con gái mất trí nhớ, ít nhiều gì Diêu Đại Phát vẫn còn có chút lo lắng.



Sợ con gái giả vờ mất trí nhớ, sau đó lừa gạt bọn họ lại tiếp tục dính vào thằng nhóc họ Lạc kia.



Tìm người âm thầm cho người đi tìm hiểu một chút. Phát hiện cả nhà Lạc Li đều đã chuyển đi.



Tiệm sửa xe của Lạc Li cũng đóng cửa, nhóm người kia cũng không rõ tung tích, ngay cả người mẹ vũ nữ của anh, cũng không thấy.



,



Quan sát thêm mấy ngày, không có chút động tĩnh nào, xem tình hình, Lạc Li đã thật sự rời đi.



Bảy năm, ròng rã bảy năm. Cô quên mất anh, quên mất tất cả.



Chẳng trách, anh tức giận như vậy, kích động như vậy, hết lần này đến lần khác đến tìm mình.



Anh nói yêu cô hết lần này đến lần khác, hết lần này đến lần khác cô lại đuổi anh đi.



,



A Li, lúc anh rời khỏi em rất đau lòng phải không?



Nhưng mà, A Li, tại sao ngày đó anh lại không tới?



Nước mắt không ngừng rơi xuống, bản thân Diêu Hữu Thiên cũng không biết cô đang khóc cái gì.



Cô nhớ lại mùa đông năm mười sáu tuổi, lúc nào Lạc Li cũng sẽ ôm một củ khoai lang đã nướng rất chín, nóng hổi ở trong lòng. Đến lúc cô tan học nhét vào trong tay cô.



Cô nhớ mỗi lần mình ngồi lên xe anh, nhất định để cô đội mũ bảo hiểm, mà rõ ràng anh chỉ có một chiếc bảo hiểm, bản thân mình lại chưa bao giờ đội.



Cô còn nhớ mỗi lần hai người ra ngoài, cho dù cô thích cái gì, muốn cái gì. Lạc Li đều sẽ nghĩ cách thỏa mãn.



,



Cô còn nhớ trước nay cô sợ lạnh, anh ôm hai tay cô trong lòng bàn tay, liên tục truyền cho cô sự ấm áp.



Cô cũng nhớ anh từng nói: Chờ em tốt nghiệp đại học, anh sẽ cưới em.



Cô càng nhớ rõ hơn, cô đã từng nói: A Li, em yêu anh, sau này em nhất định sẽ lấy anh.



Những ngày tháng thanh xuân không hối hận, vui vẻ không âu lo đó.



Lạc Li, anh dịu dàng lại săn sóc, bá đạo lại đa tình. Đã cho cô sự che chở tốt nhất, tình yêu đẹp nhất trên đời.



Cô hưởng thụ sự dịu dàng chưa từng có, ngoại trừ từ người nhà. Tình cảm ấy, khiến cô hãm sâu vào trong, không cách nào tự kiềm chế.



,



Cô nghĩ đến mấy ngày nay, mỗi lần gặp Chiến Li, ánh mắt