Hôn Nhân Mỏng Manh, Chồng Trước Quá Ngang Tàng

Chương 211 : Thiếu

Ngày đăng: 09:50 20/08/20






Editor: Xám



“Không phải.” Cố Thừa Diệu lắc đầu, anh thừa nhận, Diêu Hữu Thiên trong lòng anh, không phải là người như thế. Nếu không, anh sẽ không say đắm cô như vậy.



Yêu cô, trong lòng chỉ có cô.



Thất thường vì cô. Đau lòng vì cô.



Vì cô mà trở nên không giống chính mình.



Trái tim không ngừng co rút, một lần nữa nhắc nhở anh, nỗi đau này là cô mang đến cho mình.



Sự phản bội của anh, giống như một con dao, cắm vào tim anh.



,



Càng như thế, sắc mặt anh cũng càng u ám.



Tại sao, người đau khổ, chỉ có anh chứ?



“Diêu Hữu Thiên, tôi thật sự rất muốn bắt mình tin tưởng cô, tôi cũng muốn quên sạch chuyện hôm qua tôi nhìn thấy, nghe thấy. Nhưng tôi không thể.”



Anh không thể quên được, không quên được cảnh tượng Diêu Hữu Thiên tựa vào lòng Chiến Li mà mình nhìn thấy, càng không quên được câu nói cô nỉ non trong mơ: “A Li.”



Chỉ là hai chữ, hai chữ đơn giản, đã phá hủy toàn bộ tự tin của anh.



Anh không còn cách nào lừa mình dối người mà cho rằng, trong lòng Diêu Hữu Thiên có mình.



Không còn cách nào suy nghĩ, chỉ cần Diêu Hữu Thiên còn là cô Cố, bọn họ vẫn sẽ ở bên nhau.



,



Cô nhắc nhở anh, Diêu Hữu Thiên, không yêu anh, trong lòng có người yêu khác.







Đối diện với sự vội vã trong mắt cô, Cố Thừa Diệu mím chặt môi, cơ thể dường như đã căng cứng.



,



Diêu Hữu Thiên đã nói hết mọi chuyện, chỉ hi vọng Cố Thừa Diệu có thể tin tưởng mình.



Quả đấm của Cố Thừa Diệu siết thật chặt, rồi lại buông ra. Anh quay mặt sang, nhìn thẳng mặt Diêu Hữu Thiên.



“Các người, đã từng yêu nhau?”



“Phải.” Diêu Hữu Thiên nói câu này có chút khó khăn. Trên thực tế bảy năm trước đây, cô thật sự đã quên sạch Chiến Li.



“Hôm qua cô nằm mơ thấy thằng đó, sáng sớm hôm nay mới nhớ ra thằng đó?”



“Phải.” Chuyện rất hoang đường này, lại là sự thật.



Cố Thừa Diệu đột nhiên cười. Nhếch khóe môi lên, mang theo nụ cười trào phúng.



,



Nhìn chằm chằm gương mặt của Diêu Hữu Thiên, anh nhìn cô, hoàn toàn giống như đang nhìn một người xa lạ.



“Hôm nay tôi mới mới biết, thì ra cô cũng là một cao thủ bịa chuyện.”



Sắc mặt Diêu Hữu Thiên tái nhợt, bước chân trở nên mềm nhũn, gần như đứng không vững: “Thừa Diệu ——“



“Buổi sáng hôm nay cô nhớ ra Chiến Li, nhưng tối ngày hôm qua cô lại mơ thấy thằng đó?”



“Các người đã từng yêu nhau, nhưng bảy năm nay cô đều không nhớ ra thằng đó?”



“Diêu Hữu Thiên, tôi xin cô lúc cô nói dối, có thể viết bản thảo trước được không?”



,



Diêu Hữu Thiên liên tục lắc đầu, trong mắt trào lên nét nôn nóng: “Không phải vậy. Không phải như vậy.”



Chuyện như vậy, quá khó để tưởng tượng nổi, đừng nói người khác, ngay chính bản thân cô, cũng không tin.



“Em thật sự đã quên anh ấy, bảy năm trước em gặp tai nạn xe, sau