Hôn Nhân Mỏng Manh, Chồng Trước Quá Ngang Tàng

Chương 213 : Không yêu cô ấy thì để cô ấy đi 2

Ngày đăng: 23:25 07/03/21


Editor: Xám



Chiến Li không nói được nữa.



Anh đơn phương nghĩ rằng Diêu Hữu Thiên nhớ ra mình, chính là lúc bọn họ bắt đầu lại lần nữa.



Thế nhưng, Diêu Hữu Thiên lại một lần nữa nhắc nhở anh, cô bây giờ, đã kết hôn rồi.



“Thiên Thiên ——"



Sự khổ sở trong lòng, còn nặng nề hơn lúc Diêu Hữu Thiên mất trí nhớ ngày trước. Nếu như đây chính là hậu quả của việc Diêu Hữu Thiên nhớ ra anh, anh thà rằng không cần.



Chưa nhớ ra, cô ở bên cạnh một người đàn ông khác, anh có thể nói do cô mất trí nhớ.



Nhưng nhớ ra rồi, cô vẫn quyết định sống bên cạnh một người đàn ông khác, điều này thật sự chính là tát cho anh một cái thật mạnh.



Tâm trạng Diêu Hữu Thiên, cũng không hề dễ chịu.



,



Những lời hứa kia, đã khôi phục theo ký ức của cô. Trở nên rõ ràng như vậy.



Đúng là cô đã đồng ý với Chiến Li những chuyện đó, nhưng lúc cô đồng ý, không biết rằng có một ngày, cô sẽ quên mất, cũng không biết rằng có một ngày, cô sẽ gặp được một người đàn ông, tên là Cố Thừa Diệu.



Tình cảm, chính là như vậy.



Không phải nói, anh tới trước, tôi sẽ yêu anh trước.



Cũng không phải nói, anh đối tốt với tôi hơn, tôi sẽ yêu anh hơn.



Tình cảm của con người là thứ không thể khống chế nhất.



,



Nghĩ đến Cố Thừa Diệu hiện giờ vẫn đang chiến tranh lạnh với cô, cô cũng phải tự hỏi, nếu như người cô yêu, vẫn là Chiến Li, thì tốt bao nhiêu.





Khi bệnh viện cho Diêu Hữu Thiên thư thông báo bệnh tình nguy kịch, không ai biết được tâm trạng của anh.



Tự trách, áy náy, ảo não.



Bỏ lỡ một lúc, lại là cả đời. Nếu như anh sớm biết, cho dù liều chết, cũng phải đi đến nơi hẹn.



Khúc mắc của anh, không ai có thể hiểu nổi.



Diêu Hữu Thiên ngẩn ra, cơ thể hoàn toàn cứng đờ ở đó không thể động đậy.



,



A Hổ là ai, cô sau khi khôi phục trí nhớ không còn nhớ rõ lắm.



Bây giờ không phải lúc truy cứu chuyện này, cô chỉ biết, không phải anh cố ý.



Không phải anh cố ý thất hứa với mình.



Truyện được chuyển ngữ và đăng duy nhất tại diễn đàn.



Cổ họng nghẹn ngào, Diêu Hữu Thiên nhắm mắt lại: “Tất cả, đều là số mệnh.”



“Không, không phải.” Chiến Li lắc đầu, kéo vai Diêu Hữu Thiên lại, để cô mở mắt nhìn mình: “Em nhìn anh đi? Thiên Thiên, trước đây là chúng ta bỏ lỡ, nhưng bây giờ, chúng ta vẫn có cơ hội, vẫn có thể quay lại. Chúng ta ——“



“Sẽ không có cơ hội nữa.”



,



Nhẹ nhàng kéo tay anh ra, Diêu Hữu Thiên quay mặt sang chỗ khác: “Em đã kết hôn rồi.”



“Thiên Thiên.” Chiến Li chưa từng nghĩ tới, có một ngày, Diêu Hữu Thiên nhớ ra tất cả, sẽ có kết quả như vậy.



“Thiên Thiên?”



“Đừng nói nữa.” Diêu Hữu Thiên lắc đầu, bắt mình khôi phục tỉnh táo: “Anh đến rất đúng lúc. Tại sao vật liệu xây dựng của Hồng Cảnh xảy ra vấn đề?”



“Anh không biết.” Chiến Li bị thái độ làm việc của cô làm tổn thương, trên mặt thoáng hiện vẻ đau thương: “Khoảng thời gian này, tâm tư của anh không đặt lên công việc, em biết mà.”



Tâm tư của anh, bây giờ cũng đang ở trên người cô.



,



Diêu Hữu Thiên quay mặt đi, nhất thời không biết phải nói gì.



Tiểu Vi đúng lúc rót hai ly trà đưa lên. Sau khi cô rời đi, Diêu Hữu Thiên ra hiệu cho Chiến Li ngồi xuống. Bây giờ ngoài công việc ra, cô thật sự không có chuyện khác để nói với Chiến Li.