Hôn Nhân Mỏng Manh, Chồng Trước Quá Ngang Tàng

Chương 225 : Thiếu

Ngày đăng: 23:26 07/03/21






Editor: Xám



Diêu Hữu Thiên chẳng những muốn anh buông mình ra, còn muốn rời khỏi tình thế khó chịu này.



“Lạnh?” Cố Thừa Diệu chống một tay, nhìn khuôn mặt ửng hồng của cô. Kéo cơ thể đã lột không còn một vật của cô vào trong lòng mình: “Nếu như em lạnh, vậy tôi sẽ khiến cho em nóng lên.”



Nhấc eo.



Cô bị cậu em của anh dùng sức xuyên qua.



Cô kêu lên, ngoài lạnh ra, chỉ có thể cảm nhận được sức nóng của anh.



Và cả từng động tác, từng cái vuốt ve của anh.



Cơ thể của cô, từ lâu đã để anh khai phá cực kỳ rõ ràng. Anh biết đâu là nơi mẫn cảm của cô. Nơi nào có thể khiến cô sung sướng.



Sự kiểm tra dưới danh nghĩa trừng phạt này, đã sớm để cô chuẩn bị xong.



,



Cô hoàn toàn chạy không thoát.



Cô cho rằng đây chỉ là trừng phạt, nhưng không phải.



Bởi vì anh không hề dùng bạo lực. Nếu những thủ đoạn này, có thể gọi là dùng bạo lực.



Anh chỉ dùng kỹ xảo của anh, ưu thế về mặt thể lực bẩm sinh, cộng them sở trường đặc biệt của đàn ông, không ngừng, hết lần này đến lần khác chiếm hữu tất cả của cô.



Thậm chí anh không vội tiến công, mà chậm lại, khiến cho lạnh lẽo của cơ thể cô, hòa quyện với sức nóng anh cho.



,



Hai tay cô bị trói, không trói quá chặt, anh lo cho cô, cũng không định thật sự tổn thương cô. Nhưng cô cũng không tránh ra được.



Diêu Hữu Thiên im lặng, hoàn toàn không biết nên nói gì. Cảm giác cho dù lúc này nói gì cũng rất mệt mỏi.



Bọn họ đã đi đến bước ngày hôm nay như thế nào? Cô không biết, cũng không rõ.



Khuôn mặt anh tuấn, phóng đại trước mặt cô, cánh môi bị anh hơi dùng sức cắn một cái.



Cô chăm chú nhìn khuôn mặt anh. Lúc này ánh mặt trời trên mặt anh đã sớm biến mất không thấy nữa. Chỉ có sự tà ác, và tàn nhẫn.



“Tôi thế này, em có sướng không?”



Một cú thúc sâu, cô hoàn toàn nói không ra lời.



,



Nhưng Cố Thừa Diệu sẽ không dừng tay như vậy: “Anh ta có từng đụng vào em như vậy không? Hay là thế này?”



“Không phải em chê tôi bẩn sao? Bây giờ thì sao? Vẻ mặt mê say đó của em, là vì ai?”



Rút ra, lại thêm một cú: “Nói thử xem. Rốt cuộc là ai bẩn?”



Anh không tài nào giải thích được tâm trạng của mình.