Hôn Nhân Mỏng Manh, Chồng Trước Quá Ngang Tàng

Chương 231 : Thiếu

Ngày đăng: 23:26 07/03/21






Editor: Xám



Uống sạch nước trong cốc, nén cơn cảm giác buồn nôn kia xuống. Ngước mắt, lại đối diện với Cố Tĩnh Đình đầy vẻ quan tâm: “Thiên Thiên?”



“Hơi khát một chút.” Đặt cốc xuống, Diêu Hữu Thiên một lần nữa quay về đứng trước chảo dầu: “Chị chờ một chút, món này làm rất nhanh, sẽ xong ngay.”



“Không sao.” Cố Tĩnh Đình khoát tay: “Nếu như em không khỏe, để lát nữa làm cũng không sao.”



“Em không sao.” Diêu Hữu Thiên cầm cây vét bột lên, dự cảm trong lòng lại càng rõ rệt hơn.



Cô, không phải là mang thai rồi chứ?



Vào lúc này?



Vậy cô, phải làm thế nào đây?



....................................................................................



Cả ngày hôm đó, Diêu Hữu Thiên bất ngờ có chút tinh thần không yên.



Cho dù Cố Tĩnh Đình khen bánh bí đao cô làm không ngớt lời, Uông Tú Nga cũng nể mặt ăn thêm hai chiếc, trái tim cô vẫn treo lửng lơ, không có lúc nào hạ xuống.



Mặc dù trên mặt đang cười, nhưng đáy mắt lại là tâm sự nặng nề.



Sự khác thường của cô, rốt cuộc đã thu hút sự chú ý của Cố Thừa Diệu.



Lúc ăn cơm tối, phát hiện cô ăn cực kỳ ít. Hơn nữa ánh mắt cũng không trong trẻo giống như bình thường, bên trong lộ ra mấy phần nghi ngờ, mấy phần bất đắc dĩ, và cả mấy phần rối rắm.



Đã xảy ra chuyện gì?





,



Sắc mặt Cố Thừa Diệu, bỗng chốc thay đổi.



Từ khi từ thành phố Y về đến nay, trong lòng anh biết hôm đó mình đã làm quá rồi.



Cũng không phải là dùng bạo lực với cô, mà là lợi dụng ưu thế bẩm sinh của đàn ông, hết lần này đến lần khác khiến cô khuất phục, khiến cô thuận theo.



Đến giờ anh vẫn nhớ rõ cảnh tượng khi mình trêu chọc cô gần như cả người ửng hồng, khó nhịn nhưng lại không thỏa mãn cô, ép cô thừa nhận khát vọng của cô đối với anh.



Anh cũng nhớ rõ cảnh tượng cô khóc lóc cầu xin dưới thân anh, không ngừng xin anh buông tha cho cô.



,



Biết thể diện của cô bị tổn thương, thậm chí sau lần đó đã oán hận anh nhiều hơn, cho nên mấy ngày nay không muốn để anh thân cận.



Những điều này, anh đều hiểu.



Cho nên mấy lần rõ ràng anh muốn, nhưng vẫn chịu đựng, chính là không muốn làm cho trong lòng cô khó chịu mà sinh ra ám ảnh.



Suy cho cùng là thương tiếc cô, muốn cho thời gian từ từ bình phục, không muốn ép buộc cô.



Càng không muốn khiến cho cô nghĩ rằng đối với cô anh chỉ có dục vọng.



,



Chỉ là bình thường cô tránh anh thì cũng thôi đi, lần trước đến club chơi Valetine cũng tránh mình.



Mà từ hôm đó đến bây giờ, đã qua một tuần lễ. Cô vẫn đang tránh mình ——



Buổi tối mỗi ngày chỉ cần anh vừa chạm vào cô, cơ thể của cô đã cứng ngắc giống như thi thể.



Cho dù anh thật sự muốn làm gì đó, cũng vì phản ứng của cô mà trở nên mất hứng.