Hôn Nhân Mỏng Manh, Chồng Trước Quá Ngang Tàng

Chương 234 : Lần ngoài ý muốn đó

Ngày đăng: 23:26 07/03/21


Editor: Xám



Diêu Đại Phát chưa từng chật vật như bây giờ.



Dù thế nào ông cũng không ngờ, hôm đó chỉ là lúc xã giao với khách hàng đã uống một chút rượu, tỉnh dậy đã nằm trên giường cùng với một người phụ nữ, hơn nữa còn không mặc quần áo.



Ông hoàn toàn không nhớ ra rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.



Nhưng người phụ nữ kia, ngồi ở trên giường lóc rối rít, mà phía dưới cơ thể bọn họ cực kỳ hỗn loạn.



Mà một mảng màu đỏ đã khô trên chiếc giường đơn, thoạt nhìn chói mắt như vậy.  



,



Cả người đều ngây dại, nhìn người con gái đủ để làm con gái ông kia, người ngây ra ở đó, không hề động đậy: “Cô, sao cô lại ở đây?”



“Tôi tôi.” Người phụ nữ đó khóc: “Tại sao anh có thể như vậy? Tổng giám đốc Trương cũng chỉ bảo tôi đến chăm sóc ông một chút, sao ông có thể ——“



“Trương, tổng giám đốc Trương?” Tổng giám đốc Trương nào? Lúc này Diêu Đại Phát đã đột nhiên nhớ ra.



Trương Tuyên. Thương nhân vật liệu xây dựng mới hợp tác, trước đó có nghe Diêu Hữu Quốc nói ông ta là người có chút háo sắc.



Hôm nay cũng giống vậy, đột nhiên gọi điện thoại nói với ông, nói là đợt hàng đầu tiên đã được đưa đến, để ăn mừng hợp tác thành công, đặc biệt làm chủ tiệc, mời ông ăn cơm.



Sau đó ở một club nào đó ở thành phố Y. Cùng đi ăn cơm, ngoài Trương Tuyên, còn có thư ký của ông ta, người phụ nữ tên Tiểu Na này.



Đối với những trường hợp này, thật ra Diêu Đại Phát đều không thích lắm.



,



Có điều người trong giang hồ, sao có thể để ý nhiều như vậy?



Những năm nay Diêu Đại Phát cũng coi nhưu là giữ mình trong sạch. Đối với cám dỗ bên ngoài đều kiên quyết ngăn chặn.



Nhưng không ngờ hôm nay sẩy chân một lần ——



“Cô, trước tiên cô đừng khóc.” Diêu Đại Phát thật sự không có bao nhiêu kinh nghiệm ứng xử với phụ nữ.



Trong nhà chỉ có hai người phụ nữ, một là vợ, một là con gái.



Vợ là để gần gũi, con gái là để cưng chiều, nhưng những người phụ nữ khác ——



,





"Gọi Hữu Quốc và Hữu Gia tới, cứ lập thành một đoàn, cả nhà chúng ta cùng đi du lịch cũng tốt." Diêu Đại Phát vỗ tay, nhìn Cố Thừa Diệu một cái nói bóng nói gió: "Người ngoài thì không cần đi."



Khóe miệng Cố Thừa Diệu giật giật. Trên mặt vẫn là vẻ cầu bình an.



"Chỗ của quân xâm lược Nhật Bản, có gì hay để mà đi?" Cố Thừa Diệu nhìn Diêu Hữu Thiên với vẻ lấy lòng: "Nếu như Thiên Thiên muốn đi chơi, anh đưa em đến Maldives. Lúc này nhiệt độ bên đó rất vừa vặn. Không lạnh cũng không nóng. Chúng ta có thể cùng ra biển ―― "



"Không cần. Thiên Thiên muốn đi đâu, chúng tôi đều sẽ đưa nó đi." Hiện giờ Diêu Đại Phát rất không muốn nhìn thấy cậu con rể này: "Người khác không cần đi theo góp vui."



"Phải đó. Mặc dù Thiên Thiên đã kết hôn rồi, có điều con bé vẫn là em gái ngoan của bọn anh." Diêu Hữu Thế thêm dầu vào lửa.



"Chính xác." Diêu Hữu Quyền tỏ rõ lập trường: "Bọn anh đều chỉ hi vọng Thiên Thiên vui vẻ. Ai làm Thiên Thiên không vui, bọn anh sẽ khiến người đó không vui."



Nhìn ba và anh tôi một câu anh một câu, đả kích Cố Thừa Diệu dữ dội, ngay cả muốn phản bác cũng cảm thấy không có sức.



Khuôn mặt cười cứng đờ, biểu cảm suy tính. Không phải là không dám phản bác, mà thật sự là hai cái miệng nói không lại ba cái miệng.



Nhất là dưới tình huống Diêu Đại Phát và Diêu Hữu Quyền Diêu Hữu Thế mỗi người một câu.



Cuối cùng đành hướng ánh mắt đến Diêu Hữu Thiên.



【 Em cứ để người nhà em đối xử với chồng em như vậy sao? 】



Thật ra trong lòng Diêu Hữu Thiên cực kỳ sung sướng, có điều đối diện với ánh mắt của Cố Thừa Diệu, cuối cùng vẫn có chút không nỡ.



"Em cũng muốn đi chơi, có điều tuần sau khu nghỉ dưỡng khai trương. Thiệp mời đã gửi đi rồi. Chắc chắn tuần sau không có thời gian."



"Vậy thì chờ khai trương kết thúc rồi đi." Diêu Hữu Thế chính là một người cuồng em gái. Việc gì cũng lấy em gái làm trọng.



Bây giờ có người bắt nạt em gái của mình, việc này còn nghiêm trọng hơn là bắt nạt anh. Mặc dù thật ra anh không biết Cố Thừa Diệu và em gái đã xảy ra chuyện gì. Có điều điều đó không ảnh hưởng đến việc anh trở thành fan cuồng của em gái.



"Anh tư, cảm ơn anh. Có điều thật sự không cần đâu." Diêu Hữu Thiên nhìn khuôn mặt mang theo chút bất ngờ của Diêu Đại Phát, lại thêm một câu: "Chờ chuyện của khu nghỉ dưỡng xong thì nói tiếp."



Diêu Hữu Thế còn muốn nói thêm gì đó, Tuyên Tĩnh Ngôn vẫn luôn không lên tiếng đã mở miệng: "Từng người từng người mới sáng sớm đã tranh luận cái gì? Không ăn cơm sao? Có chuyện gì mà cứ phải nói trên bàn ăn?"



Bà vừa mở miệng, bàn ăn đã lập tức yên tĩnh lại.



Cố Thừa Diệu đối diện với ánh mắt như đao của ba cha con nhà họ Diêu, lại nhận lấy sự "lạnh lùng" của Diêu Hữu Thiên.



Trong lòng than to ba tiếng, sau này vẫn nên bớt đắc tội với Diêu Hữu Thiên thì hơn. Nếu không thường xuyên bày ra thế trận này, anh thật sự không ăn nổi.



Ăn cơm xong. Cố Thừa Diệu vốn dĩ nên vào công ty Cố thị xem xét, có điều lại làm lơ đi theo phía sau Diêu Hữu Thiên.



Diêu Hữu Thiên đi đến đâu, anh theo đến đó.



Cũng không làm gì khác, chỉ đi theo cô, sau đó canh ở bên cạnh, mắt không chớp nhìn cô chằm chằm.



Diêu Hữu Thiên hít sâu một hơi, đặt sách trên tay xuống, tức giận quay người lại trừng Cố Thừa Diệu một cái: "Anh không có chuyện khác để làm sao?"



"Có chứ." Cố Thừa Diệu gật đầu thật mạnh: "Có chuyện khác để làm."