Hôn Nhân Mỏng Manh, Chồng Trước Quá Ngang Tàng

Chương 236 : Ngọt ngào trong tim

Ngày đăng: 23:26 07/03/21


Editor: Xám



Trong lòng biết rõ lời Cố Thừa Diệu nói chưa chắc là thật. Làm sao Diêu Hữu Thiên có thể nhõng nhẽo?



Diêu Hữu Thiên mà anh biết, độc lập, mỹ lệ, giống như là một viên minh châu nổi bật nhất, tỏa ra hào quang thuộc về mình.



Mà hào quang như vậy, tuyệt đối không cần dựa vào đàn ông.



Nhưng giọng nói tự nhiên nhàn nhã, vẻ mặt đắc ý của Cố Thừa Diệu. Khiến anh không thể phản bác lại.



Bởi vì anh ta nói không sai. Diêu Hữu Thiên là vợ của anh ta.



Chuyện giữa bọn họ, là chuyện giữa vợ chồng. Hoàn toàn không tới lượt anh nhúng tay.



,



Nhìn thấy màu xám tro trên mặt Chiến Li, trong lòng Cố Thừa Diệu không thể khống chế mà có chút đắc ý.



Hai tiếp viên hàng không đưa đồ ăn bưng đồ uống nhìn hai vị trước mặt. Vẻ mặt có chút kỳ lạ. Nhưng vẫn cực kỳ có phong độ mà đưa đồ uống đến.



Cố Thừa Diệu bưng cà phê lên uống với vẻ mặt tự đắc, Chiến Li lại nhận lấy ly nước với sắc mặt xám tro. Trái tim quá phận không ở yên khiến anh không đón vững. Tay run một cái, ly nước kia lại vãi ra hơn nửa.



Chiến Li hoàn toàn không đề phòng,  bị nước xối vào.



Toàn bộ quần trên đùi phải đều bị dính ướt.



,



“Thật xin lỗi, thật xin lỗi.” Nữ tiếp viên hàng đứng đầu nói xin lỗi. Lấy khăn giấy ra muốn lau cho Chiến Li.



“Không sao. Để tự tôi.” Chiến Li không thích có người đến quá gần, nhất là phụ nữ. Cầm lấy khăn giấy đối phương đưa đến bắt đầu lau, có điều diện tích bị ướt quá lớn, bây giờ lại là mùa đông, quần làm bằng sợi tổng hợp lại dày, vừa ướt vừa nặng, dính vào người thật sự rất khó chịu.



Chiến Li đứng lên, khăn giấy lau trên quần, ví tiền gồ lên chỗ túi quần đã ảnh hưởng đến động tác của anh.



Anh lấy ví tiền ra, tiện tay đặt lên ván đặt đồ ở trước mặt, diện tích bị ướt hơi lớn. Mi tâm anh hơi nhíu lại.



,



“Anh à, thật xin lỗi.” Nữ tiếp viên hàng không xin lỗi một lần nữa: “Nếu không thì, anh đến sấy khô ở máy sấy trong toilet một lát là được.”



“Được.” Chiến Li không từ chối, chỉ là lau như như vậy thật sự không lau sạch được.



Chân dài bước ra bên ngoài định đi, vạt áo lại quét qua ví tiền trên ván đặt đồ rồi rơi xuống.



Chiến Li phản ứng lại, cúi người xuống định nhặt chiếc ví kia.



Có một bàn tay, còn nhanh hơn anh ——



,



Cố Thừa Diệu hoàn toàn không muốn nhìn lén đồ cá nhân của người khác. Cà phê của anh đã uống được một phần ba, đang định đặt ly xuống. Đúng lúc nhìn thấy ví tiền của Chiến Li rơi trên mặt đất.



Ví tiền mở ra, anh nhìn thấy rất rõ bên trong chiếc ví mở ra, đặt tấm hình của Diêu Hữu Thiên và Chiến Li.





Lần này Mạc Tuyết Linh không quan tâm đến việc tiếp tục nói xấu Diêu Hữu Thiên nữa. Lảo đảo đi ra bên ngoài.



Mắt tối sầm, thậm chí không chú ý đến chỉ dẫn ở phía trước, hoàn toàn không phải cửa ra của club, mà là lối vào của một phòng bao khác.



Đúng lúc một người đi từ bên trong ra, Mạc Tuyết Linh vừa vặn va vào.



"Đi không mở mắt sao?" Tay Mạc Tuyết Linh đau đớn vô cùng, nói chuyện cũng trở nên thiếu suy nghĩ.



Ngẩng đầu, đối diện với một đôi mắt hẹp dài, đồng tử của cô ta co lại, mở to mắt.



"Là, là anh?"



Hai tay vô lực, đột nhiên buông xuống. Cả người mềm oặt, ngã về phía trước.



.................. **************.....................



Khi Cố Thừa Diệu quay về phòng bao, phát hiện Diêu Hữu Thiên đang chơi đoán số với đám Lý Khả Nghi.



Thật ra trò đoán số của phụ nữ không có gì hay ho.



Vừa không kịch tính, tiền đặt cược vừa không đáng kể.



Có điều các cô đều tập trung.



"Mình thắng rồi." Diêu Hữu Thiên vỗ tay, chỉ vào rượu trên bàn: "Câu uống đi."



"Hừ. Quá kỳ lạ." Lý Khả Nghi mặc kệ: "Cái quái gì thế? Hôm nay toàn là mình thua."



Chơi ba ván, thua cả ba lần.



"Uống rượu uống rượu, muốn cược thì phải chịu thua."



Lúc Diêu Hữu Thiên cười lên, mày mắt cong cong, khiến nhìn cô cực kỳ có thần thái.



Trong lòng Cố Thừa Diệu ấm áp, đi đến bên cạnh cô rồi ngồi xuống. Mạc Dư Tiệp vốn dĩ ngồi ở bên cạnh Diêu Hữu Thiên, chủ động nhường vị trí.



Có điều: "Sao chị mình vẫn chưa quay về nhỉ?"



Đã vào toilet từ rất lâu rồi.



Cố Thừa Diệu nhìn Mạc Dư Tiệp một cái không để lại dấu vết.



Số lần anh gặp Mạc Dư Tiệp cũng không nhiều, lớn lên có một khuôn mặt loli, nhìn rất đơn thuần.



Có một chị gái như vậy, cô em gái này, thật sự đơn thuần, hay là giả vờ đơn thuần?



"Vừa rồi anh gặp cô ta ở cửa, cô ta nói cơ thể không khỏe, đã về trước rồi."



"A?" Mạc Dư Tiệp vô cùng kinh ngạc. Không phải chứ? Hôm nay Mạc Tuyết Linh đến để câu được đàn ông có tiền. Làm sao có thể dễ dàng trở về như vậy?



"Để em gọi điện thoại cho chị ấy." Khổng tước lại không xòe đuôi*, điều này không khoa học.



*Khổng tước xòe đuôi là muốn tìm bạn tìm. Câu này chỉ việc Mạc Tuyết Linh bỏ về tay không khi chưa kiếm được đàn ông.



Mạc Dư Tiệp cầm điện thoại định gọi điện thoại, Lý Khả Nghi lại kéo tay cô: "Một người lớn như thế, còn có thể lạc mất sao? Đến đây đến đây đến đây. Mình không tin, mình không thắng được Thiên Thiên không thắng được Diễm Kiềm, ngay cả cậu cũng không thắng được."



Động tác gọi điện thoại của Mạc Dư Tiệp dừng lại, bắt đầu chơi tiếp với Lý Khả Nghi.



Diêu Hữu Thiên cười nói: "Khả Nghi, cậu cam chịu số phận đi, mình cảm thấy hôm nay cậu chơi với ai cũng sẽ phải cười chịu thua thôi."