Hôn Nhân Mỏng Manh, Chồng Trước Quá Ngang Tàng

Chương 243 : Chúng ta ly hôn đi

Ngày đăng: 23:26 07/03/21


Èitor: Xám



Cho dù Diêu Hữu Thiên chống cự thế nào, cũng không thoát được sự khống chế của Cố Thừa Diệu.



Vốn dĩ sức lực của cô đã đánh không lại Cố Thừa Diệu, càng không nói đến bây giờ là lúc tiều tụy yếu ớt như vậy.  



Cô phản kháng, anh giữ chặt.



Cô vùng vẫy, anh ngăn chặn.



Cô kiêng kỵ đứa bé trong bụng, động tác không dám quá mạnh, nhưng lại khiến Cố Thừa Diệu không kiêng kỵ chút nào thành công mặc xong quần áo cho cô, dẫn cô đi ra ngoài.



“Cố Thừa Diệu. Tôi không đi, anh có nghe thấy không, tôi không đi ——“



“Nếu như em không muốn đi, anh không ngại ôm đâu.”



,



Lúc nói, anh đã ôm ngang cô lên.



“Cố Thừa Diệu, tên điên này, anh thả tôi xuống. Anh ——“



Nếu như dám đưa tôi đi phá thai, tôi với anh không xong đâu.



Câu phía sau không nói ra, cô đã nhìn thấy Diêu Hữu Gia vừa mới lên lầu định gọi mình xuống lầu ăn cơm ——



“Sao thế?”



“Không sao.” Tay Cố Thừa Diệu ôm Diêu Hữu Thiên siết chặt, đó là uy hiếp, uy hiếp cô không được nói lung tung: “Cơ thể Thiên Thiên khó chịu, em đưa cô ấy đến bệnh viện kiểm tra một chút, cô ấy không chịu, đang cáu kỉnh với em ấy mà.”



,



“Hả? Thiên Thiên khó chịu?” Diêu Hữu Gia vẻ mặt căng thẳng tiến lên hai bước, lúc này mới phát hiện quả thật sắc mặt Diêu Hữu Thiên không tốt.



“Nhìn sắc mặt không tốt, em mau đưa nó đi.”



Vốn dĩ trong nhà đã có bác sĩ. Nhưng Diêu Hữu Quyền từ khi gia đình bình an lại bắt đầu vào bệnh viện làm việc rồi, ngày ngày đi sớm về trễ, đều không ở nhà.



“Em đang định đưa cô ấy đi, nhưng cô ấy sợ gặp bác sĩ, đang làm loạn lên ở đây.”



Trên mặt Cố Thừa Diệu mang nét cười, bước chân lại không ngừng một giây phút nào, nhất là đôi tay kia, ôm thật chặt eo cô không cho cô tránh thoát, ôm Diêu Hữu Thiên đi thẳng xuống dưới lầu.



,



Chương cũ







Mệt như vậy sao? Như vậy mà cũng không tỉnh?



Cố Thừa Diệu nghiêng người xuống, lại hôn lên môi cô một cái.



Diêu Hữu Thiên lại khẽ cau mày, một lần nữa quay người đi.



Cố Thừa Diệu nheo mắt lại, có kích động muốn đánh thức cô, nhưng cuối cùng lại đến phòng tắm mà không nói một lời.



,



Bóng dáng Cố Thừa Diệu vừa vào phòng tắm, Diêu Hữu Thiên ngủ bất động trên giường đã mở mắt ra. Nhìn cánh cửa đóng chặt, tâm trạng cực kỳ phức tạp.



Mới vừa rồi chỉ tiếp xúc ngắn ngủi, cô đã nhạy cảm phát hiện, trên người Cố Thừa Diệu, có mùi nước hoa ——



Mùi hương đó, hình như đã ngửi thấy ở đâu rồi.



Mi tâm Diêu Hữu Thiên cau lại càng chặt hơn, lật người, ép mình đi ngủ.



Càng muốn ngủ, lại càng không ngủ được.



Cô nghe thấy âm thanh Cố Thừa Diệu tắm rửa xong rời đi, lại nghe thấy anh quay lại một lần nữa.



,



Cô nhắm chặt mắt, cơ thể căng cứng vô cùng.



Muốn bảo mình ngủ, bên eo đột nhiên có thêm một bàn tay to. Cô bị anh kéo vào trong lòng.



Diêu Hữu Thiên hoàn toàn không dám động đậy. Cô vẫn chưa quên, ngày hôm qua bọn họ từng điên cuồng như thế nào.



Sáng sớm nay thức dậy, cơ thể cô vẫn mệt mỏi.



May mắn, Cố Thừa Diệu không tiếp tục đụng vào cô nữa, anh chỉ ôm cô vào lòng, cúi đầu, ấn xuống trán cô một nụ hôn, sau đó ôm cô, ngủ thật say.



Mà Diêu Hữu Thiên cho rằng mình sẽ không ngủ được, lại có một đêm ngủ ngon đến bất ngờ ——



................................................................................................



Ngày hôm sau, tất cả báo chí, truyền thông, tin tức, đều đăng tin của tập đoàn Chính Phát.



Công trường có thể tiếp tục thi công, mà thân nhân người chết cũng sẽ không quay lại truy cứu nữa.



Chuyện này, xem như đã giải quyết rồi.



Sáng sớm Diêu Hữu Quốc đi đến công ty, cho người tiết lộ hợp đồng sắp hợp đồng với Trương Tuyên ra ngoài.  



Còn có vài phóng viên ở bên ngoài tập đoàn Chính Phát, muốn để ý đến tình hình sau đó.



,



Một chuyện khác, vào lúc này lại tung ra ngoài. Hoàn toàn ép tin tức của Chính Phát xuống.