Hôn Nhân Mỏng Manh, Chồng Trước Quá Ngang Tàng

Chương 245 : Nợ tình trả tình nợ mạng trả mạng

Ngày đăng: 23:26 07/03/21


Editor: Xám



Cố Thừa Diệu gần như không thể nào phản ứng trong vòng một phút. Cái gì gọi là không thể cứu được người? Cái gì gọi là bọn họ đã cố gắng hết sức rồi?



“Không thể nào. Ông lừa tôi phải không?”



Cố Thừa Diệu không hề nhìn thấy vợ chồng Cố Tĩnh Đình chạy tới, anh kéo tay áo bác sĩ, làm thế nào cũng không chịu buông tay.



“Ông lừa tôi. Ông lừa tôi. Cô ấy không thể chết được. Ông lừa tôi.”



Hai mắt anh mở to trừng trừng. Không ngừng lay cánh tay bác sĩ: “Vì sao ông phải lừa tôi? Người đâu? Cô ấy đâu? Tôi không tin. Cô ấy sẽ không chết. Cô ấy sẽ không chết.”



Hai câu cuối cùng, Cố Thừa Diệu gần như đã thét lên.



Bác sĩ bị anh lay đến mức cả người choáng váng.



,



“Anh à, anh buông tay ra.” Bác sĩ cố gắng kéo tay Cố Thừa Diệu ra. Nhưng làm thế nào cũng không kéo được: “Chúng tôi đã cố hết sức rồi.”



“Hết sức? Hết sức cái gì? Tôi muốn cô ấy sống. Tôi muốn cô ấy sống. ”



Đầu óc Cố Thừa Diệu cực kỳ hôn loạn. Anh có thể nào lý trí, không thể nào suy nghĩ.



Cả người anh đều bị một câu kia, câu không cứu được kích thích.



Không nên là thế này.



,



“Anh à, anh đừng như vậy.” Bác sĩ có chút lúng túng kéo tay anh ra: “Bệnh nhân mất máu quá nhiều, lại không truyền máu kịp thời ——“



“Không phải có người truyền máu cho cô ấy rồi sao? Triệu Bách Xuyên ——” Cố Thừa Diệu bắt đầu gọi: “Triệu Bách Xuyên ——“



Anh ta ở đâu?



Không phải anh ta đã truyền máu cho Thiên Thiên rồi sao? Anh ta đang ở đâu?



,



“Anh, anh ấy, máu của anh ấy không phù hợp ——“



Không phù hợp? Không phù hợp tại sao không nói?



Hiển nhiên anh sẽ nghĩ cách?



Nếu như không được, hãy dùng máu của anh.



Vì sao? Vì sao lại biến thành thế này?



,



Cố Thừa Diệu không có tâm trạng truy cứu xem Triệu Bách Xuyên lúc này đã đi đâu.



Anh đã không thể suy nghĩ, không thể phản ứng nữa.



Anh chỉ biết anh không nên tin, không nên tin sự thực trước mắt này.



Giải thích của bác sĩ mang theo mấy phần bất đắc dĩ, người nói muốn hiến máu kia cũng thật là. Rõ ràng biết mình có bệnh ung thư, còn nói truyền máu gì đó, lãng phí tình cảm và thời gian của bọn họ: “Anh à. Thật xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức rồi.”



Dứt lời, bỏ mặc phản ứng của Cố Thừa Diệu, rời đi giống như chạy trốn.



Người Cố Thừa Diệu mềm đi. Anh không thể phản ứng, cũng không biết phải phản ứng thế nào.



,



Chết rồi.





,



“Chúng ta đừng cãi vã nữa có được không? Chúng ta bắt đầu lại một lần nữa có được hay không?”



“Trước kia như thế nào cũng không sao cả. Em đừng quậy nữa. Chúng ta sống thật nữa. Có được hay không?”



Anh nói hết câu này đến câu khác. Mỗi một câu, giống như câu hỏi, lại giống như khẩn cầu.



“Diêu Hữu Thiên –“



Tại sao em có thể như vậy? Tại sao em có thể ích kỷ như vậy?



Tại sao em có thể bỏ anh lại mà đi như vậy?



,



Trái tim đã bị tổn thương thành mảnh vụn của Cố Thừa Diệu lại khó chịu giống như bị ném vào trong ngọn lửa thiêu cháy.



Anh không thở nổi, gần như sắp hít thở không thông.



Cơ thể cứng ngắc, không cách nào kiềm chế.



Từng cái hô hấp, từng động tác, đều trở nên đau khổ như vậy.



Nhìn chằm chằm khuôn mặt của Diêu Hữu Thiên, anh đột nhiên dùng sức lắc đầu: “Anh sai rồi vẫn không được sao? Anh sai rồi vẫn không được sao?”



,



“Sau này cho dù em nói gì, anh đều tin em. Cho dù em muốn gì. Anh đều cho em. Cho dù em muốn làm gì, anh đều nghe theo em. Vẫn không được sao?”



“Anh đồng ý hết với em. Cái gì anh cũng đồng ý với em. Em đừng ngủ nữa.”



Anh đã, không còn gì nữa: “Anh chỉ có em thôi.”



Sau này còn có ai sẽ đứng phía sau anh? Ủng hộ từng quyết định của anh?



Sau này còn có ai sẽ không quản anh làm gì, đều một mực chịu đựng?



,



Sau này còn có ai, giống như cô, ngốc muốn chết. Rõ ràng đã nói muốn ly hôn, muốn chia tay, còn phải đỡ đạn cho mình?



Sau này còn có ai sẽ giống như cô? Có thể yêu mình đến mức ngay cả mạng cũng không cần?



Không có ai khác. Sẽ không còn có ai khác nữa.



Chỉ có cô. Chỉ có cô  ——



Vươn tay vuốt ve mặt cô, giọng nói của Cố Thừa Diệu tràn đầy tuyệt vọng: “Đây là lựa chọn của em sao? Em quyết định dùng cách thức này để trốn chạy khỏi anh sao?”



,



“Em quá ích kỷ rồi ——“



Đúng vậy. Thật sự là quá ích kỷ. Trái tim bị lửa nóng thiêu đốt.



Anh muốn thoát khỏi, nhưng lại không thoát được.



Nỗi đau lòng này, có phải sẽ đuổi theo anh cả đời hay không?



Cố Thừa Diệu không biết, anh vẫn chưa đi đến cuối cuộc đời.



,



Nhưng bây giờ anh lại cảm thấy mình không đi tiếp nổi nữa.



Không có cô, anh phải đối mặt với cuộc sống sau này ra sao?



Đối mắt với những ngày tháng không có cô ra sao?



Lại đối diện với sinh mạng mất đi vì mình của cô ra sao?



Đối mặt với nỗi đau lòng anh làm thế nào cũng thể khắc chế ra sao?



Vào lúc này một ý nghĩ đi cuồng trào lên, anh nhìn chằm chằm khuôn mặt của Diêu Hữu Thiên, đột nhiên cười.



(còn tiếp ~)