Hôn Nhân Mỏng Manh, Chồng Trước Quá Ngang Tàng

Chương 261 : Thiếu

Ngày đăng: 23:27 07/03/21






Editor: Xám



“Thiên Thiên, anh cũng yêu em.” Phong kín lời muốn nói phía sau vào môi cô.



Diêu Hữu Thiên ngẩn ra, đột nhiên cũng có chút phản ứng không kịp.



Cho dù là bốn năm trước, lúc tình cảm của bọn họ tốt nhất, Cố Thừa Diệu cũng chưa từng nói với cô ba chữ này.



Cô vẫn luôn thầm biết trong lòng anh có mình, cũng biết anh nhất định có tình cảm với cô.



Nhưng biết là một chuyện, nghe anh chính miệng nói ra là một chuyện khác.



,



Cô nhất thời sững sợ, kinh ngạc nhìn khuôn mặt tuấn tú phóng đại trước mắt, thậm chí quên cả hành động.



“Thiên Thiên, anh yêu em.” Anh là một thằng rất hèn hạ. Anh thừa nhận.



Trước tiên anh hỏi cô có còn yêu mình không, cho dù cô có trả lời hay không, chỉ cần anh nói, anh cũng yêu em.



Vậy thì đồng nghĩa với việc thừa nhận cô vẫn thích mình.



Giọng nói hạ thấp, giọng nam trung dễ nghe dụ hoặc người giống như đàn violon.



Anh yêu cô, rất yêu, cực kỳ yêu.



Mất đi cô, thế giới của anh là một vùng tăm tối, cuộc sống trở nên trống rỗng.



,



Lúc này lại ôm cô, anh mới cảm thấy anh vẫn còn sống.



Bên dưới da thịt là tiếng máu tuôn trào, dưới lồng ngực là tiếng đập mạnh mẽ của trái tim.



Cô ở đây, ở bên cạnh anh, trong lòng anh.



Cẩn thận, cực kỳ dịu dàng trao cho cô nụ hôn này.



Bốn năm sau, lần đầu tiên.



,





Cô cảm nhận được môi của anh, tay của anh, động tác của anh.



Cô nên đẩy anh ra.



Quá nhanh. Thật sự quá nhanh. Cô chưa chuẩn bị sẵn sàng.



Nhưng cơ thể đã bị anh ôm chặt vào lòng, anh dẫn dắt bước chân cô, đi về phía phòng ngủ trên lầu.



“Ưmh ——” Đừng. Cô muốn từ chối, nhưng âm thanh phát ra lại là một tiếng rên như vậy.



Âm thanh đó lại một lần nữa kích thích Cố Thừa Diệu.



,



Bụng anh căng chặt, ôm eo cô, chẳng quan tâm điều gì đang muốn bế cô lên.



Có điều, vào lúc này chuông điện thoại của Diêu Hữu Thiên lại reo lên.



Cố Thừa Diệu tiếp tục động tác trên môi, anh không muốn ngừng.



Diêu Hữu Thiên lại hồi thần từ tiếng chuông điện thoại.



“Đừng ——“



Không ngừng thở hổn hển, cô nuốt nước bọt: “Anh, anh buông tôi ra.”



,



“Đừng quan tâm.” Cố Thừa Diệu vùi mặt vào cổ cô: “Thiên Thiên, anh nhớ em, anh muốn em, anh muốn đến mức sắp phát điên rồi.”



Lúc nói chuyện, anh không quên cầm tay cô đi cảm nhận một chút, sự kích động lúc này của anh.



Mặt Diêu Hữu Thiên ửng đỏ.



“Cố Thừa Diệu, anh đủ rồi đấy.”



Dùng hết toàn bộ ý chí mới đẩy được anh ra, cô cúi đầu nhặt túi xách của mình, rung động trong lòng khiến cô thậm chí không nghĩ cuộc điện thoại này có phải do Diêu Phàm gọi tới hay không.



Là điện thoại của Diêu Hữu Quốc.



,



“Thiên Thiên? Em ở đâu?”



“Anh cả? Em đang ở ——” Diêu Hữu Thiên ngẩn ra, đưa mắt nhìn sang Cố Thừa Diệu.



Anh đứng đó, đang không ngừng hít sâu đè nén sóng tình trong lòng xuống.



Cảnh tượng đó, đột nhiên khiến trong lòng cô hơi