Hôn Nhân Mỏng Manh, Chồng Trước Quá Ngang Tàng

Chương 77 : Cô chết cái suy nghĩ đó đi (2)

Ngày đăng: 16:45 27/05/20


Editor: Xám



Ban đầu theo kế hoạch, hôm nay là ngày cô và Cố Thừa Diệu đi ra ngoài hưởng tuần trăng mặt.



Nhưng Cố Thừa Diệu không phối hợp, đương nhiên cô không thể đi hưởng tuần trăng mật một mình.



Đến xế chiều. Tin tức Cố Thừa Diệu gây ra đã để cho cả nhà họ Cố biết được.



Lúc này Cố Tĩnh Đình mới sinh em bé không lâu, vẫn tính là đang ở cữ. Vậy nên cô cũng không tham dự hôn lễ hôm qua.



Mà Đường Diệc Thâm phải chăm vợ, tự nhiên cũng không đi.



,



Vậy nên sau khi Cố Tĩnh Đình biết Diêu Hữu Thiên và Cố Thừa Diệu không đi hưởng tuần trăng mật, đã gọi điện thoại mời bọn họ tới nhà ăn cơm.



Diêu Hữu Thiên xách quà tặng đã chuẩn bị trước trên tay, bước vào cửa, sau khi chào hỏi qua vợ chồng Cố Học Võ, lúc này mới nhìn về phía Đường Diệc Thâm.



Hoàn toàn khác với sự phóng đãng ngỗ ngược của Cố Thừa Diệu, sự lão luyện thâm trầm của Cố Học Võ.



Người đàn ông trước mặt trưởng thành chững chạc, nhưng lại lộ ra một chút thảnh thơi tùy ý.



Ban đầu thỉnh thoảng chạm mặt, có thể cảm giác được sự tàn bạo mơ hồ lộ ra trên người Đường Diệc Thâm.



,



Nhưng lần này gặp lại, không cảm giác được chút nào.



Thấy Đường Diệc Thâm đeo tạp dề ra ngoài mở cửa, Diêu Hữu Thiên có cảm giác đến nhầm chỗ.



Đường Diệc Thâm trước mặt, nhìn cực kỳ giống một người đàn ông nội trợ. Ôn hòa. Bình tĩnh.



Đây có lẽ là vì anh vừa mới lên chức ba rồi.



,



"Anh rể." Đưa quà tặng trên tay cho Đường Diệc Thâm, thái độ của Diêu Hữu Thiên rất chân thành: "Làm phiền rồi."



"Đâu có làm phiền, Tĩnh Đình cứ liên tục nói em sẽ đến." Đường Diệc Thâm cũng nghe được tên Diêu Hữu Thiên từ miệng Cố Tĩnh Đình không ít: "Cô ấy ở trong phòng chăm sóc Tiểu Triết. Em cứ vào thẳng là được."



"Vâng."



,



Con của Đường Diệc Thâm và Cố Tĩnh Đình tên là Đường Hạo Triết, tên mụ là Triết Triết.



Mới một tháng, nhìn rất non nớt, vô cùng đáng yêu.



Cố Tĩnh Đình sinh em bé xong, thân thể đầy đặn hơn trước một chút.



Không thấy chút khí thế mạnh mẽ nào trên người. Động tác ôm con thuần thục lại dịu dàng.



"Thiên Thiên em tới rồi. Ngồi đi."



Diêu Hữu Thiên và Cố Tĩnh Đình cũng rất thân quen rồi. Không khách sáo ngồi xuống bên cạnh cô, vươn tay ra đùa Tiểu Triết: "Thằng bé thật đáng yêu."



,



"Đáng yêu cái quỷ." Cố Tĩnh Đình bĩu môi: "Nghịch chết đi được, tinh lực rất dồi dào, ông cụ (chỉ em bé) không ngủ được, đổi thành làm khổ chị. Không hài lòng thì khóc."



Mặc dù cô nói như thế, nhưng Diêu Hữu Thiên nhìn ra được niềm hạnh phúc trong mắt Cố Tĩnh Đình, muốn giấu cũng không được.



"Có lẽ trẻ nhỏ đều như vậy, sau này sẽ ngoan thôi."



Cố Tĩnh Đình cười cười, đặt tầm mắt lên bụng Diêu Hữu Thiên: "Em nói kiểu có kinh nghiệm như vậy thì mau mau sinh một đứa đi. Hành hạ em một chút, em sẽ biết thôi."



,



Sinh con ——



Sắc mặt Diêu Hữu Thiên hơi mất tự nhiên. Với quan hệ hiện giờ của cô và Cố Thừa Diệu, tuyệt đối không thể có em bé với anh.



Cô không đáp lời, Cố Tĩnh Đình cũng không nói tiếp.



Cô vẫn không ngờ được, ngày họp hàng năm Diêu Hữu Thiên và Cố Thừa Diệu lại ở cùng nhau.
Nhưng bây giờ bọn họ đã kết hôn rồi. Cố Tĩnh Đình và toàn bộ người nhà họ Cố đều chỉ hi vọng, Cố Thừa Diệu có thể hiểu rõ, sắp xếp vị trí của mình.



Bây giờ anh không chỉ là thiếu gia của nhà họ Cố, mà còn là chồng của Diêu Hữu Thiên.



Diêu Hữu Thiên vốn định tự đi về, nhưng Cố Tĩnh Đình phản đối, nói giờ giấc quá muộn không an toàn, để Đường Diệc Thâm đưa cô về.



Mà Đường Diệc Thâm tuyệt đối sẽ không đưa Diêu Hữu Thiên về nhà của cô.



Vậy cũng chỉ có thể đưa Diêu Hữu Thiên đến chỗ Cố Thừa Diệu thôi.



,



Diêu Hữu Thiên nghĩ rất thoáng, chờ đạt được mục đích rồi, Đường Diệc Thâm rời đi cô sẽ đi khỏi.



Nhưng dù thế nào cũng không ngờ được, Đường Diệc Thâm không đưa cô tới dưới tầng cho qua, mà là đưa cô lên tầng.



Cho dù cô từ chối thế nào cũng không được.



,



Cô đâu biết, trước khi Đường Diệc Thâm ra khỏi cửa đã được bà Đường dặn dò, nhất định phải đưa Diêu Hữu Thiên đến tận tay Cố Thừa Diệu.



Tăng thêm cơ hội sống chung giữa hai người.



Cửa mở ra, Cố Thừa Diệu chỉ quấn một chiếc khăn tắm đứng ở sau cửa, nhìn dáng vẻ là vừa mới tắm xong. Hiếm thấy hôm nay anh lại không đi chơi.



Đường Diệc Thâm thở phào nhẹ nhõm. Nếu như tối nay Cố Thừa Diệu không ở nhà, vậy anh sẽ không ăn nói với vợ được.



,



Trái ngược với vẻ mặt thở phào nhẹ nhõm của anh, Cố Thừa Diệu vừa nhìn thấy Diêu Hữu Thiên ở cửa, sắc mặt lập tức lạnh đi.



Nhưng dù là như vậy, anh cũng sẽ không nổi nóng ở trước mặt Đường Diệc Thâm.



"Anh rể."



,



Đường Diệc Thâm giống như không nhìn thấy: "Thừa Diệu, anh đưa cô dâu của em về rồi. Không tổn thương chút nào nhé."



Diêu Hữu Thiên và Cố Thừa Diệu đã kết hôn hai ngày rồi, đương nhiên không tính là cô dâu.



,



Đường Diệc Thâm cố ý nhắc nhở như vậy. Là muốn cho Cố Thừa Diệu biết, bây giờ anh là người đã kết hôn.



Phải đối tốt với con gái người ta một chút.



,



Ở phương diện này, cách nhìn nhận của anh và Cố Tĩnh Đình giống nhau.



Không kết hôn thì thôi, nếu đã kết hôn rồi thì phải đối xử thật tốt.



,



"Cám ơn." Cố Thừa Diệu mặt không thay đổi gật đầu: "Anh rể vào ngồi đi."



"Thôi khỏi. Thời gian cũng không còn sớm nữa." Lúc nói chuyện, không quên khẽ dùng sức, đẩy Diêu Hữu Thiên vào cửa: "Chị em còn đang đợi anh, anh đi trước đây."



Nói xong, đóng cửa lại, rời đi.



,



Khi Diêu Hữu Thiên vẫn chưa phản ứng kịp, đã để Đường Diệc Thâm đẩy vào cửa rồi.



Mà anh vừa đóng cửa lại, đã ngăn cách âm thanh phía ngoài ở bên ngoài.



Trong lúc này, hai người Cố Thừa Diệu và Diêu Hữu Thiên đứng ở phòng khách, mắt to trừng mắt nhỏ.



Không khí bỗng chốc yên tĩnh trở lại.



(Hết chương 77)