Hôn Nhân Mỏng Manh, Chồng Trước Quá Ngang Tàng

Chương 79 : Con đồng ý

Ngày đăng: 16:45 27/05/20


Editor: Xám



Làm một đôi vợ chồng trên danh nghĩa, không can thiệp lẫn nhau.



Mặc dù vốn dĩ anh cũng có dự định đó, nhưng tại sao anh cảm thấy, nói ra từ miệng Diêu Hữu Thiên lại khó tin như vậy?



Là bởi vì từ trong xương tủy anh, anh không hề tin người phụ nữ trước mặt sao?



Cố Thừa Diệu tựa nửa người lên khung cửa, vóc người của anh vốn cao lớn. Đứng như vậy, có vẻ cánh cửa hơi chật hẹp.



Anh hơi nghiêng mặt, mắt đen sâu xa liếc sang, vẻ mặt có phóng đãng và cả ngạo mạn.



,



“Ý kiến không tồi.” Thản nhiên, là giọng nói trào phúng quen thuộc của anh: “Có điều, tại sao cô lại cho rằng tôi sẽ đồng ý chứ?”



Diêu Hữu thiên ngẩn ra, cô lại chưa từng nghĩ, Cố Thừa Diệu sẽ không đồng ý.



“Vậy, anh muốn thế nào?” Lúc này Diêu Hữu Thiên thật sự không đoán ra được tâm tư của Cố Thừa Diệu.



Phải biết rằng đề nghị cô nói ra, đối với anh ta chỉ có lợi, không có hại.



“Không muốn thế nào cả.” Hai tay Cố Thừa Diệu khoanh ở trước ngực, nhìn vẻ kinh ngạc chợt lóe lên trong mắt Diêu Hữu Thiên: “Tôi chỉ không muốn cho cô cái cớ ra ngoài quyến rũ người khác. Sau đó làm mất mặt nhà họ Cố.”



,



Tôn trọng lẫn nhau? Không can thiệp chuyện của nhau?



Ai biết được có phải cái cớ cô ta nghĩ ra hay không. Vừa hay có thể quang minh chính đại đi tìm ——



Khuôn mặt trắng nõn của Diêu Hữu Thiên nổi lên một áng mây hồng. Đó là tức giận.



Cô thề, từ sau khi lên trung học, chưa bao giờ gặp phải một người có thể khiến cảm xúc của cô dao dộng mãnh liệt giống như Cố Thừa Diệu.



Anh ta đúng là ——



,



“Cố Thừa Diệu, tôi đã nói rồi, tôi không bẩn thỉu như anh.”



“Tôi bẩn thỉu.” Một lần nữa Cố Thừa Diệu nghe được từ đó từ miệng cô, trong mắt lộ ra vẻ u ám.



Cánh tay dài duỗi một cái, động tác nhanh nhẹn khiến Diêu Hữu Thiên hoàn toàn không nhìn rõ anh ra tay thế nào.



Chờ đến khi cô phản ứng lại, cơ thể đã bị Cố Thừa Diệu đè trên bức tường lạnh lẽo.



,



Cơ thể anh dán thật chặt vào người cô, cô cao 1m66. Nhưng đứng ở trước mặt Cố Thừa Diệu lại thấp hơn anh một cái đầu, chỉ tới ngực anh.



Cô ngẩng đầu, lúc nhìn thấy khuôn mặt u ám của Cố Thừa Diệu, có hơi mất tự nhiên vặn vẹo người.



“Cô có biết thế nào là bẩn thỉu không?” Lúc Cố Thừa Diệu nói, thân người hơi nghiêng, tư thế khiến cho người ta cảm thấy giống như sắp hôn cô.



“Bây giờ tôi lại cực kỳ muốn cô. Làm cho cô nói không nên lời, như thế, mới gọi là bẩn thỉu ——”



(Lời editor: chắc mấy bạn cũng hiểu anh Cố nói gì phải không…)



,



Diêu Hữu Thiên bị anh dọa giật nảy mình, khuôn mặt hơi ửng hồng. Lời anh nói cực kỳ bỉ ổi, lại dựa sát vào cô như vậy.



Giọng nam hơi thấp của anh cứ như vậy kề bên tai cô.



Thậm chí cô có thể cảm nhận được hơi thở của Cố Thừa Diệu lướt nhẹ qua tai cô.



Nơi mang tai, chẳng hiểu sao cũng vô cùng nóng bỏng.



Cô giơ tay lên muốn đẩy anh ra, nhưng thân người anh tuyệt đối không phải thứ cô có thể lay chuyển.



,



Cố Thừa Diệu này thật sự là một tên bỉ ổi xấu xa.



Trong lòng Diêu Hữu Thiên hận mình vừa rồi lại chịu ảnh hưởng của anh, lập tức bình tĩnh lại.



Khi ngẩng đầu lên nhìn về phía Cố Thừa Diệu, trên khuôn mặt trắng mịn tinh tế, nhìn không ra một gợn sóng nào.



“Anh chắc chắn, anh có năng lực đó chứ?”



Mắt hơi ngước lên, mang theo một chút hoài nghi. Diêu Hữu Thiên cố ý ám chỉ chuyện báo chí buổi sáng: “Kẻ khoác lác, bình thường đều phóng đại.”



,




Bà Kiều lại nghĩ quá nhiều rồi.



Trong lòng Cố Thừa Diệu rất giận, hận đến mức gần như muốn xông lên lột áo sơ mi trên người Diêu Hữu Thiên xuống.



“Thiên Thiên, đừng để ý đến nó. Mẹ biết rõ, nó tức giận vì vừa mới rời giường.”



Vào lúc này Kiều Tâm Uyển lại cười, kéo tay Diêu Hữu Thiên, vẻ mặt thân thiện đi về phía bàn ăn.



,



“Qua đây, cũng không biết Thiên Thiên con thích ăn cái gì. Đồ ăn sáng gì mẹ cũng đã mua một chút. Con đừng chê nhé.”



“Cám ơn mẹ, con ăn được hết.”



Diêu Hữu Thiên không kén ăn. Đối với cô mà nói, bất kỳ thức ăn gì cũng là trời cao ban ân.



,



Cố Thừa Diệu có một đêm không ngon giấc, chỉ nghĩ sáng nay thức dậy phải hành hạ người phụ nữ không biết sống chết, hết lần đến lần khác khiêu khích anh kia.



Nhưng không ngờ Kiểu Tâm Uyển lại tới đây.



Trước mặt mẹ, đương nhiên anh chẳng dám làm gì.



,



Chỉ có thể dùng ánh mắt oán hận nhìn chằm chằm Diêu Hữu Thiên. Đồng thời trong lòng càng liên tục oán thầm.



Nhìn thái độ của Kiều Tâm Uyển, sự đối xử lấy lòng điển hình.



Trước đây đối xử với Bạch Yên Nhiên như vậy, bây giờ lại ân cần với Diêu Hữu Thiên như thế.



Anh tuyệt đối sẽ không thừa nhận gia thế của Bạch Yên Nhiên thật sự có hơi khó chấp nhận. Chỉ cảm thấy Kiều Tâm Uyển phân biệt đối xử.



,



Tất cả đều là do Diêu Hữu Thiên.



Quả là đáng hận.



Cố Thừa Diệu tuyệt đối sẽ không thừa nhận mình đang trút giận sang người khác.



Dù thế nào anh cũng nhìn Diêu Hữu Thiên không thuận mắt, mặc kệ cô làm gì, trong mắt anh cũng là sai.



,



Diêu Hữu Thiên không thể không cảm nhận được ánh nhìn chằm chằm của Cố Thừa Diệu. Có điều khiến mình nhìn như không thấy mà thôi.



Bị ánh mắt Cố Thừa Diệu trừng trực tiếp lại hung ác như vậy, Diêu Hữu Thiên thật sự không nuốt trôi cơm.



Tùy ý ăn một chút đã dừng lại: “Con ăn xong rồi.”



,



“Lượng thức ăn quá ít. Phụ nữ ấy mà, cũng không thể ra sức giảm cân được. Phải ăn nhiều một chút.”



Kiều Tâm Uyển cũng chỉ nói vậy thôi, sức ăn của bà cũng không lớn.



Đã ăn bữa sáng xong rồi, bà lập tức muốn đi vào chủ đề chính.



Hôm nay tới đây, không chỉ vì ăn cơm với hai đứa nhỏ này.



,



“Thiên Thiên à. Hôm qua mẹ đã nói chuyện với ba con rồi. Ông ấy cũng cho rằng con đến thành phố Y sẽ rất tốt. Công ty đã quyết định rồi. Để con và Thừa Diệu cùng đến thành phố Y.”



“Con đấy. Vẫn phụ trách công việc bên tập đoàn Chính Phát. Để Thừa Diệu quản lý công ty chi nhánh là được rồi.”



“Các con thấy như thế nào?”



,



Diêu Hữu Thiên vẫn chưa suy nghĩ kỹ. Vào lúc này Cố Thừa Diệu lại lên tiếng.



“Con đồng ý.”



Diêu Hữu Thiên có chút kinh ngạc nhìn anh một cái.



Chẳng phải trước đây Cố Thừa Diệu không muốn đi sao?



Tại sao anh ta lại đột nhiên thay đổi chủ ý?