Hôn Nhân Sai Lầm
Chương 29 :
Ngày đăng: 12:21 19/04/20
Tôi thật sự rất muốn nói rằng hai người nếu không có tình yêu thì cho dù có con đi nữa cũng sẽ phải chia tay thôi, lúc đó người tổn thương nhất chính là đứa bé, nhưng tôi không dám làm chị kích động, đành bảo: “Chị, có phải chị định cho dù anh rể không yêu chị nữa thì cũng vẫn tiếp tục cùng anh ấy thế này không? Chị cảm thấy thế này sẽ hạnh phúc sao?”
Chị chỉ khóc rồi liên tục lắc đầu, không trả lời tôi.
“Chị à, chị nghĩ kĩ lại chuyện giữa chị và anh rể đi.” Tôi không dám nói lời tàn nhẫn hơn, “Em chỉ cảm thấy chúng ta vẫn còn trẻ, không nhất thiết phải vì một người không yêu mình mà lãng phí một đời.”
Chị rưng rưng nước mắt nhìn tôi, vẻ mặt vô cùng đau khổ.
Vài hôm sau, tôi và anh rể cùng đến nhà Mã Hàm Đông bàn chuyện li hôn, quả nhiên đúng như tôi dự liệu, điều kiện của anh ta rất đơn giản: Nếu muốn li hôn thì trừ phi tôi ra đi tay trắng.
Anh rể làm theo ý tôi, đưa tất cả bằng chứng ra, khiến Mã Hàm Đông và Đào Tịnh Mẫn giận đến xám mặt mà không thể phản bác được gì.
“Tử Mạt, chúng ta nói chuyện riêng đi.” Mã Hàm Đông bảo tôi vào phòng ngủ, nhìn tôi bằng vẻ mặt vừa giận dữ vừa buồn phiền, “Tử Mạt, có phải em kiên quyết muốn li hôn với anh không?”
Tôi lạnh lùng đáp: “Người kiên quyết muốn li hôn là anh và mẹ anh, tôi bị các người ép mà.”
“Tử Mạt, anh yêu em, anh thật sự yêu em!” Mã Hàm Đông rất kích động, “Anh nói li hôn thật ra là muốn dọa em thôi, anh chỉ mong chúng ta có thể quay lại như lúc xưa…”
“Nằm mơ!” Tôi cười nhạt, “Tôi không thể nào cùng anh sống những ngày tháng như trước nữa! Mã Hàm Đông, giờ tôi không muốn nói gì nữa cả, li hôn là chuyện đương nhiên, anh tự lo liệu đi.”
“Được.”
Anh rể đã làm xong các giấy tờ liên quan: “Thế thì hẹn gặp ở ủy ban để làm thủ tục li hôn.”
“Đi thôi.” Căn nhà khiến tôi ngộp thở thế này, tôi không muốn ở lại thêm một khoảnh khắc nào.
“Tử Mạt!” Mã Hàm Đông vẫn kiên trì gọi tôi, “Em có cần suy nghĩ thêm không? Anh…”
“Hàm Đông, đừng nói nữa.” Đào Tịnh Mẫn kéo anh ta lại, “Cứ li hôn đi, con sợ không lấy được vợ sao?”
Tôi không kiềm được quay đầu buông một câu: “Nếu các người cứ thế này thì tôi đảm bảo, Mã Hàm Đông cả đời cũng đừng hòng lấy được vợ.”
“Cô…”
“Anh rể, đi thôi.” Tôi kéo anh rể ra ngoài.
Đào Tịnh Mẫn lập tức mắng chửi, nhưng chuyện đó đã không còn liên quan gì đến tôi nữa, giờ tôi cảm thấy như mình vừa được tái sinh vậy.
Vài hôm sau, anh rể cùng tôi đến ủy ban làm thủ tục li hôn với Mã Hàm Đông.
Cầm tờ đơn li hôn trong tay, tôi ngoài việc cảm thấy đời người vô thường ra thì không thấy buồn chút nào cả, tôi nghĩ một chút tình cảm còn sót lại trong suốt hai năm tôi kết hôn với Mã Hàm Đông bây giờ đã hết sạch, không cần nói gì nữa.
Mã Hàm Đông trong suốt quá trình luôn lạnh lùng, tỏ vẻ cao thượng, còn Đào Tịnh Mẫn chờ ở bên ngoài, chốc chốc lại thò đầu vào xem, hệt như sợ anh ta sẽ bị ức hiếp vậy.