Hôn Nhân Sai Lầm
Chương 33 :
Ngày đăng: 12:21 19/04/20
“Thế cũng hay đấy!” Chị lập tức tán thành, “Tử Mạt, văn phòng của Thiên Phi rất an toàn, môi trường rất tốt, em đến đó ở đi.”
Tôi thấy do dự.
Ý đồ của anh rể đã quá rõ ràng, nhưng chị tôi lại không hề hay biết, tôi phải trả lời thế nào đây?
“Tử Mạt, trợ lí của anh có thai, nói muốn xin nghỉ việc, hiện giờ anh chưa tìm được người nào phù hợp, vừa hay em đang cần tìm việc, hay là đến làm trợ lí cho anh đi, anh sẽ trả lương cho em đúng theo quy định, em cũng không cần phải thấy ngại nữa.” Anh rể lại tiếp tục sắp xếp nghe có vẻ rất “hợp tình hợp lí”.
Chị càng thấy yên tâm hơn: “Chị cảm thấy rất hay! Tử Mạt, em đi làm ở chỗ Thiên Phi thì chị cũng yên tâm, cứ quyết định thế đi, em đừng từ chối nữa!”
“Nhưng mà em… em là bác sĩ mà, đâu có hiểu gì về luật pháp.” Tôi biết anh rể chỉ là đang đưa ra đủ lí do để giữ tôi lại, nhưng anh ấy càng làm vậy, tôi lại càng hiểu anh không muốn từ bỏ tôi, trong lòng càng khó chịu hơn.
“Cũng chẳng có gì khó cả, các việc kiện tụng em không cần lo, chỉ cần giúp anh sắp xếp một vài tài liệu là được rồi, em thông minh như thế, lại giỏi vi tính, việc này chẳng làm khó em được đâu.” Anh rể khoác vai chị, “Như thế thì Ngọc Minh cũng sẽ yên tâm, em cũng không muốn Ngọc Minh buồn đúng không?”
“Đúng thế, Tử Mạt, cứ quyết định thế đi!” Chị nói bằng giọng không thể từ chối, “Một là em ở lại nhà chị, hai là em đến văn phòng của Thiên Phi, em tự chọn đi!”
Tôi còn biết làm thế nào?
Văn phòng hiện giờ chỉ còn hai chúng tôi, thế nên anh rể không còn kiêng kị gì nữa, anh lột áo tôi ra rồi hôn ngấu nghiến lên mặt, lên môi, lên cằm, lên cổ tôi, tựa như muốn ăn tươi nuốt sống tôi vậy.
“Ưm…” Tôi bị anh rể làm cho khó chịu, vội đẩy anh ra, “Anh rể, đừng… Chúng ta không thể cứ thế này nữa… Chị đã có thai rồi, anh đừng nên…”
Tuy biết rõ lí do vì sao anh rể lại muốn tôi ở đây, nhưng tôi vẫn cứ vô liêm sỉ mà không thể kiên quyết từ chối, tôi thậm chí còn nghĩ, một người phụ nữ vô đạo đức như tôi hẳn có ngày ra đường sẽ bị xe tông chết.
Nhưng lúc này, tôi vẫn cứ buông thả chính mình.
“Anh sẽ xử lí!” Anh rể cắn vào nhũ hoa của tôi, “Em đừng lo, Tử Mạt, anh nhất định sẽ li hôn với Ngọc Minh rồi đường đường chính chính kết hôn với em! Chờ sau khi cô ấy sinh con, anh sẽ…”
Ngực của tôi rất nhạy cảm, bị anh rể làm thế này, toàn thân tôi thấy bủn rủn: “Không được… Anh không được nói… Chị sẽ không chịu nổi đâu… A!”
Bàn tay anh rể đột nhiên đưa vào vùng nhạy cảm của tôi, cảm giác quen thuộc ấy lại trỗi dậy, khiến cho tôi đột ngột căng cứng, chẳng mấy chốc đã cảm thấy nơi ấy trở nên căng phồng và ẩm ướt, khao khát mãnh liệt, lẽ nào tôi thèm khát anh ấy đến thế ư?
“Em đừng nghĩ nhiều như thế, cứ giao cho anh, Tử Mạt!” Ngón tay thon dài của anh rể tiến sâu vào trong, “Anh biết em cũng thích anh làm thế này với em, anh biết mà…”
Từ một ngón chuyển thành hai ngón, rồi ba ngón, âm thanh ướt át khiến tôi đỏ mặt ấy liên tục vang lên, tôi cố nhắm chặt mắt, vừa rên rỉ vừa run rẩy nói: “Anh rể… Thiên Phi… em… em sẽ xuống địa ngục mất…”
“Anh đi cùng em!” Anh rể đột nhiên nói lớn, “Cho dù có đi đâu thì anh cũng sẽ theo em!”
Vừa nói anh vừa dùng lực đút sâu vào trong, mạnh đến mức suýt nữa đẩy tôi ngã khỏi giường.