Hôn Nhân Sai Lầm

Chương 39 :

Ngày đăng: 12:21 19/04/20


Đào Tịnh Mẫn ở đây cũng không còn người thân nào, tôi lại vừa biết mình có thai, sức khỏe không tốt, không có tinh thần, thế nên việc của Mã Hàm Đông, bao gồm đám tang của anh ta và các chuyện lớn chuyện nhỏ khác đều do anh rể giúp lo liệu, thật sự là đã nhân chí nghĩa tận rồi.



Chị sợ tôi đau lòng nên luôn an ủi tôi, khi biết tôi đã mang thai đứa con của Mã Hàm Đông, chị cũng sụt sùi, nói những câu như tạo hóa đúng là trêu ngươi, bảo tôi đừng nghĩ quá nhiều, cứ cố gắng dưỡng thai.



Bố mẹ tôi cũng có đến nói vài lời chia buồn với Đào Tịnh Mẫn, bà ấy hiện giờ vì đứa bé trong bụng tôi nên ra sức lấy lòng bố mẹ tôi, trông đến tội.



Mẹ tôi kéo tôi ra hỏi riêng tôi liệu có phải thật sự muốn sinh đứa bé này ra không, vì dù gì bố nó cũng đã mất, sau này nếu tôi dẫn theo đứa con thì e sẽ khó mà tái giá, tôi bèn kể lại việc Đào Tịnh Mẫn muốn tự vẫn, cho dù sau này tôi có tái hôn thì Đào Tịnh Mẫn cũng sẽ không cho tôi mang đứa bé đi đâu, thế nên chuyện này không đáng lo.



Mẹ tôi nghe xong thì im lặng hồi lâu rồi không phản đối chuyện tôi sinh con nữa, bà cũng không phải người nhẫn tâm, chỉ là không muốn cả đời tôi phải có gánh nặng mà thôi.



Ngày tháng cứ thế bình lặng trôi như dòng nước.



Trong thời gian này tôi tạm thời không thể đi làm, nhưng số tiền tiết kiệm của Mã Hàm Đông lúc sinh thời vẫn đủ dùng, tôi bình thường ngoài việc đọc sách hoặc lên mạng giết thời gian ra thì sẽ chăm sóc Đào Tịnh Mẫn, sợ bà ấy lại nghĩ quẩn, sẽ gặp nguy hiểm.



Nhưng vài ngày sau thì tôi phát hiện, mình đã lo lắng quá đà rồi, bà ấy giờ đây sống trong sự kì vọng, hơn nữa còn không cho tôi làm gì cả, tôi chỉ cần làm chút việc nhà thôi thì bà ấy liền ngăn cản ngay, bảo tôi phải tập trung dưỡng thai.


“Qua điện thoại nói không rõ ràng, em cứ đợi anh đi.”



Tôi cũng không còn tâm trạng tản bộ nữa, đành đứng chờ bên đường.



Anh rể chẳng mấy chốc đã lái xe đến, xuống xe dìu tôi: “Lên xe rồi nói.”



“Rốt cuộc có chuyện gì?” Sau khi lên xe thắt xong dây an toàn, tôi liền hỏi ngay, “Có phải chị đã gặp nguy hiểm gì không?”



“Phải.” Sắc mặt anh rể trở nên trắng bệch, “Một tiếng trước, bụng của Ngọc Minh bị đau dữ dội, đã bị ngất đi, anh đưa cô ấy đến bệnh viện kiểm tra, bác sĩ nói sức khỏe của cô ấy không chịu nổi áp lực của việc mang thai, cần phải phẫu thuật ngay, nếu không cô ấy sẽ mất mạng!”



Tôi sợ đến mức tay chân lạnh toát.



Chị tôi vốn đã không thể mang thai, lúc trước bị phù cả hai chân, không thể đi đứng được, còn bị cao huyết áp và đạm niệu nghiêm trọng, bây giờ kiểm tra thì thấy chị bị tiền sản giật.



Chuyện này nếu không cẩn thận sẽ khiến chị và cả đứa bé đều mất mạng, ban đầu tôi và anh rể đã khuyên chị nên bỏ đứa bé, nhưng chị cứ sống chết không chịu, anh rể đành phải mua các loại thuốc tốt nhất để cố gắng kéo dài thai kì.



Bây giờ xem ra không thể cầm cự nổi nữa rồi.



“Ngọc Minh kiên quyết không chịu.” Anh rể hối hả đạp mạnh chân ga, giọng nói cao đến chói tai, “Cô ấy thà chết cũng phải sinh đứa bé ra, nhưng anh sao có thể để cô ấy làm như thế? Nếu cô ấy có mệnh hệ gì thì anh…”