Hôn Nhân Sai Lầm
Chương 48 :
Ngày đăng: 12:21 19/04/20
Những chuyện không vui đều đã qua, tôi không ngờ được rằng mình lại có thể dễ dàng nhận được sự thông cảm và chúc phúc của người lớn hai bên như thế, thế này có được xem là khổ tận cam lai không?
Tôi từng nhiều lần gọi điện cho Đào Tịnh Mẫn, rất muốn biết tình hình của con trai tôi, nhưng điện thoại của bà ấy luôn không gọi được, tôi cũng không biết bà ấy đã đi đâu, đã chạy đi hỏi hết những người quen của bà ấy, nhưng không ai biết quê của bà ấy ở chỗ nào, khiến tôi thấy vô cùng hụt hẫng.
Tôi biết Đào Tịnh Mẫn không muốn tôi cướp cháu của bà ấy nên mới đoạn tuyệt mọi quan hệ với tôi để có thể yên tâm hơn.
Thật ra nếu tôi thật lòng muốn tìm thì chắc chắn sẽ tìm được, vì về mặt pháp luật tôi hoàn toàn có quyền được biết về con trai mình, nhưng nghĩ đến tâm trạng đặc biệt khác người của Đào Tịnh Mẫn nên tôi đã không làm vậy, như thế cũng tốt, nếu không chắc chắn sẽ lại càng xảy ra nhiều chuyện nữa.
Có nhiều lúc tôi rất nhớ con trai tôi, nhưng dù sao tôi cũng chỉ mới ở bên cạnh nó có một tháng, mà thời gian công sức của tôi đều đổ dồn lên người của An An hết nên dần dần, nỗi nhớ con của tôi cũng nguôi ngoai đi, hoặc nói chính xác hơn chính là nó đã chuyển hóa, chuyển hóa sang sự quan tâm và thương yêu dành cho An An.
Tôi không biết tôi thế này rốt cuộc là dễ dãi, vô tâm hay là độc ác nữa, không nhớ đến con trai ruột của mình, nhưng tôi cảm thấy đây rõ ràng chính là kết cục tốt nhất.
Vào ngày sinh nhật một tuổi của An An, tôi và Thiên Phi đã tổ chức hôn lễ, anh tôn trọng ý kiến của tôi nên chỉ làm một đám cưới đơn giản, chúng tôi sau khi lấy giấy đăng kí kết hôn thì chỉ xếp vài bàn rồi mời bố mẹ tôi và vài người thân bạn bè thân thiết đến chúc mừng mà thôi.
Hôn lễ chẳng qua chỉ là một hình thức, hơn nữa chị tôi cũng chỉ mới mất được một năm, thế nên tôi cũng không muốn quá khoa trương, suy cho cùng thì trong lòng tôi vẫn cảm thấy áy náy với chị, có thể đơn giản được thì cứ đơn giản vậy.
“Bà xã, hôm nay là đêm động phòng hoa chúc của chúng ta!” Thiên Phi sau khi tắm xong chỉ quấn một chiếc khăn tắm leo lên giường, hai mắt sáng rỡ, “Quang minh chính đại!”
Tôi vừa thấy buồn cười lại vừa thấy xấu hổ: “Anh nói gì thế? Người ta cười cho đấy.”
“Có ai nghe thấy đâu mà sợ?” Thiên Phi cởi quần áo của tôi ra, “Đêm xuân ngắn ngủi, đừng nói nữa, mau làm thôi!”
Anh ấy lại cười rất đắc ý: “Do chính tay anh chọn đấy, có đẹp không? Anh rất mong chờ nhìn thấy em mặc nó lên người, come on baby!”
“Thôi đi!” Tôi thấy mặt mình nóng bừng, “Ai thèm mặc thứ đồ quỷ này chứ?”
“Bà xã đừng làm mất hứng mà! Mau mặc đi, anh đã phải chọn rất lâu đấy!”
“Không mặc!”
“Bà xã!”
“Không!”
“Bà xã!”
“…”
Kết quả cuối cùng, tôi đành phải thỏa hiệp, mặc lên người bộ đồ ngủ quỷ quái ấy, từ trong phòng tắm bước ra, không biết đặt tay ở đâu, cũng không dám nhìn Thiên Phi: “Có phải là… rất xấu không?
“Không, rất đẹp là khác!” Thiên Phi lao đến ôm chầm lấy tôi rồi hét lên: “Bà xã, em gợi cảm quá, em đúng là đại diện cho từ gợi cảm đấy! Ôi, trời ơi, anh muốn em mặc bộ đồ này mãi thôi!”
“Nhỏ tiếng thôi!” Tôi vừa cười vừa nói, gục mặt xuống vai anh, “Đừng đánh thức bố mẹ với An An!”
“Không sao đâu, phòng ngủ này cách âm tốt lắm, đêm nay chúng ta có thể tung hoành!” Thiên Phi đặt tôi xuống giường rồi hôn thắm thiết.
Tôi cũng hoàn toàn thả lỏng, ôm lấy cổ anh rồi hôn lại.