Hôn Sủng Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng
Chương 17 : Cô Ở Đây Cám Dỗ Tôi Sao?
Ngày đăng: 17:07 19/04/20
Editor: tamthuonglac
Đồ vật trong góc chất đống lẫn lộn, dưới ánh sáng mờ tối, người đàn ông chậm rãi đi tới, bóng đèn trên trần nhà lay động chiếu lên toàn bộ nhà gỗ lúc sáng lúc tối, Cận Tử Kỳ ngừng thở lẳng lặng nhìn hắn, sau khi thấy hắn cởi ra chiếc áo may ô có chữ Công lộ ra cơ thể trần trụi, tốc độ nhịp tim dường như muốn vượt qua khả năng tiếp nhận của cô.
Nước da màu lúa mì, lồng ngực cường tráng bền chắc, đường vân cơ bắp rõ ràng và vóc người cao lớn, tóc ngắn đen như mực hỗn độn tuỳ ý, bọt nước đọng lại từ đỉnh đầu thẳng một đường theo gáy chậm rãi lướt qua lồng ngực và bụng dưới của hắn, cuối cùng trợt đến quần trong ẩm ướt……
Ngoài phòng từng giọt mưa tí ta tí tách rơi xuống, kèm theo tiếng sấm ầm ầm, nhưng bên trong lại an tĩnh đến quỷ dị .
Cận Tử Kỳ nhìn chằm chằm lồng ngực người đàn ông vượt quá một phút, sau đó vội vàng dời mắt đi, cô vẫn mang bao tay ướt đẫm, hai tay không được tự nhiên mà xoắn lại một chỗ, ở trong lòng tự khinh bỉ chính mình.
Tựa như rất nhiều người không cách nào hiểu vì sao cả ngày cô đều mang bao tay, giờ khắc này cô cũng không cách nào hiểu một loại phẩm vị khác của mình-Cho nên khi đối diện với một người đàn ông cả người phát ra mùi vị nhàm chán tim lại đập thình thịch.
Chân hắn mang một đôi giày vải, dính đầy bùn đất, trên quần của bộ đồ lao động ẩm ướt đầy vết nhựa cây nông nghiệp còn có nước bùn văng lên thật bẩn thỉu, đổi lại trước kia, Cận Tử Kỳ tuyệt đối sẽ không liếc mắt nhìn lâu như thế, nhưng bây giờ, người đàn ông này lại khiến trong đầu cô dần hiện ra một từ—Gợi cảm.
Cận Tử Kỳ giống như đứa trẻ nhỏ phạm sai lầm, cắn cánh môi mặt cúi thấp xuống, giờ phút này cô thấy hổ thẹn với suy nghĩ chân thật tận trong đáy lòng mình, bởi vì hai mươi bốn năm qua chưa từng như thế, vậy mà, cô không thể không thành thành thật thật thừa nhận một chút: người đàn ông này hấp dẫn cô ……
Thu hút như vậy làm cho cô hầu như không có biện pháp nào kháng cự, giữa họ trong lúc này tình cảm yêu mến cũng không có, thậm chí nói chuyện không vượt quá ba câu, cô rõ ràng biết mình không thương người đàn ông này, chẳng qua đơn thuần bị hấp dẫn.
Ở trong mắt Cận Tử Kỳ kiêu hãnh, đây là chuyện làm người ta thất bại đến nhường nào, cô nên xem thường thân phận cùng sự lỗ mãng của người nông dân này, nhưng không cách nào tự kiềm chế mà bị hấp dẫn, sự khủng hoảng và xao động đối lập nhau chiếm giữ lấy tâm tư cô.
"Đã sợ thì tự mình lau đi."
Nói xong xoay người chuẩn bị bỏ đi, cánh tay lại bị đôi tay mềm mại bắt lấy, người đàn ông hơi nghiêng đầu, khi chính mình chứng kiến một cảnh tượng thì có chút kinh ngạc, thân thể trong phút chốc cứng đờ, trước mắt cũng quên mất dời bước .
Hơi nước đọng lại trên lông mi Cận Tử Kỳ rũ xuống, run nhè nhẹ, cô run rẩy tự tay mình kéo váy lót ướt đẫm lên, tiếng nước chảy tí tách vang vọng rõ ràng, cứ như vậy đôi chân thon dài trắng nõn lộ ra ở trong không khí.
Thế giới của Cận Tử Kỳ trời đất quay cuồng, cô nghĩ mình là muốn điên rồi, thiên kim nhà họ Cận được giáo dưỡng nghiêm khắc lại làm ra hành động điên cuồng phóng đãng như vậy, hai tay cô giơ tà váy lên, nhưng không nâng nổi đầu mình.
Cô bất quá chỉ muốn biết, cô đối với người đàn ông này cũng tồn tại lực hấp dẫn giống như hắn. Cô chỉ muốn nghiệm chứng một tý, cho nên lòng hiếu kỳ đã chiến thắng sự sợ hãi, cũng giải phóng tâm ma bị cô giam cầm nhiều năm.
Sở dĩ cô dám bạo dạn to gan như vậy bởi vì cô đoán được người đàn ông này cũng chỉ dọa cô một chút thế thôi .
“Cô ở đây cám dỗ tôi sao?”
Hai tay Cận Tử Kỳ nắm thành quyền, giọng người đàn ông thật thấp trầm trầm nghe không ra tâm tình, giống như gặp ác mộng cả người cô bừng tỉnh lại, nhưng cô không kịp giương mắt, thắt lưng đã bị một đôi bàn tay to chế trụ, cuối cùng hắn đẩy cô tới góc tường, ngay sau đó cơ thể cao to của hắn bao phủ lên, vây lấy cô ở giữa người hắn với bức tường:
“Danh môn thiên kim muốn cám dỗ nông dân bần cùng nghèo khó, uh? ”