Hỗn Tại Tam Quốc Làm Quân Phiệt

Chương 119 : Phải chết (2)

Ngày đăng: 19:58 20/04/20


"Cáp ~~ ""Ô ngao ~~ "Trong tiếng động hỗn độn, tiếng vó ngựa vang lên dồn dập. mấy trăm thích khách kỵ binh Tiên Ti nhảy lên ngựa phóng đi, trong chốc lát chúng biến mất vào bóng đêm mịt mù. truyện được lấy tại TruyenFull.vn"Hô ~ "Mã Dược thở phào nhẹ nhõm, cơn đau đớn khủng khiếp, nóng rực từ vai phải phát ra. Một mũi tên, đuôi gắn lông chim như nanh sói cắm vào vai phải hắn, mũi tên đón gió rung lên nhè nhẹ. Bùi Nguyên Thiệu, gã sói hoang này đúng là nhẫn tâm. Hắn bắn một mũi tên xuyên thủng cả áo giáp ở vai Mã Dược.Nhưng cũng may là mũi tên ba cạnh này sẽ không mắc lại trong cơ thể khiến Mã Dược phải chịu đau đớn mổ sẻ để lấy nó ra"Hí luật luật ~~ ""Giá ~ ""Cáp ~ "Dưới bầu trời đêm tiếng ngựa hí, tiếng người quát hỗn loạn ồn ào như thác lũ kéo tới, mấy ngàn thiết kỵ sau khi nghe tiếng chém giết vội cùng nhua kéo đến cứu viện, vô số cây đuốc chiếu cả vùng thảo nguyên sáng như ban ngày."Thích khách. Có thích khách, Bọn Tiên Ti đáng chết tập kích đại doanh của tướng quân" Một tiếng hét lớn xé tan màn đêm: "Tướng quân bị trọng thương. Hơn mười vị thủ lĩnh vì bảo vệ tướng quân đã tử thương"."Vì tướng quân và các thủ lĩnh đã vong mạng. Hãy đuổi theo, giết sạch bọn người Tiên Ti hèn hạ"."Đuổi theo giết hết lũ cẩu tặc Tiên Ti này đi".Trong khung cảnh hỗn loạn đó, không biết kẻ nào đã hô hào ầm ĩ. Đám người Ô Hoàn không hiểu rõ chân tướng sự việc cũng nhất thời gào lên hưởng ứng.Trong lúc nhất thời kích động, tướng sĩ Hán quân cũng không biết rõ sự thật cũng gào thét hưởng ứng không dứt, người Tiên Ti đáng chết đánh lén đại doanh, hơn nữa bắn tướng quân bị thương, thật sự khôngthể tha cho bọn chúng!Tướng sĩ ba quân phẫn nộ, nhất là người Ô Hoàn, nghe tin các thủ lĩnh bị giết lại càng phẫn nộ. Thấy tình thế trước mắt sắp mất đi sự khống chế, Mã Dược đôi mắt lạnh băng thoáng tia độc ác, cánh tay phải lặng lẽ giơ cao, Điển Vi đang đứng nghiêm sau lưng Mã Dược bèn lấy tù và ra thổi.Trong chốc lát âm thanh hiệu lệnh vang động khắp nơi.Nghe hiệu lệnh, binh sĩ Hán quân lập tức lấy lại tinh thần, bắt đầu lập trận theo đội ngũ của mình. Dưới bầu trời đêm u ám, hai ngàn tướng sĩ Hán quân nhanh chóng tụ tập thành thế trận nghiêm chỉnh. Đám người Ô Hoàn vẫn còn lộn xộn như trước, tụ tập một chỗ gào thét loạn bậy, đầy kích động.Mã Dược nhảy lên ngựa, hắn không cẩn thận động chạm bên vai bị trúng tên, hắn cau mày nhăn nhó."Hí hí, hí ~~ "Chiến mã hí lên, âm thang vang dộng khắp nơi. Mã Dược giục ngựa tiến đến trước trận tiền của quân thiết kỵ Ô Hoàn."Các dũng sĩ Ô Hoàn".Dưới bầu trời đêm vang lên giọng nói của Mã Dược, làm xáo trộn sự yên tĩnh của đám người Ô Hoàn. Người Ô Hoàn đã di cư vào trong trường thành và hỗn cư cùng người Hán trên trăm năm. Mặc dù không nhiều người Ô Hoàn có thể nói tiếng Hán lưu loát nhưng rát nhiều người có thể nghe và hiểu tiếng Hán.Chốc lát đám người Ô Hoàn đang kích động bị giọng nói của Mã Dược gây chú ý. Tất cả đều nhìn thẳng vào người Mã Dược, dưới ánh đuốc dọi sáng, tất cả người Ô Hoàn đều nhìn thấy đầu vai trái của Mã Dược vẫ đang cắm mũi tên"Mới vừa rồi, lũ cẩu tặc Tiên Ti hèn hạ đã tập kích đại doanh của ta. Các thủ lĩnh bộ lạc vì bảo vệ ta đã anh dũng tử nạn".Vẻ đau thương hiện lên trong mắt các dũng sĩ Ô Hoàn. Trên thảo nguyên này, cái chết của thủ lĩnh đồng nghĩa với sự suy sụp của bộ lạc, nó càng ý nghĩa hơn khi tai kiếp của bộ lạc mới chỉ bắt đầu."Mặc dù thủ lĩnh của các người tử trận. Nhưng bọn họ vì bảo vệ ta mà chết. Các ngươi không nên bi thương, dù thủ lĩnh của các ngươi đã chết nhưng bổn tướng vẫn còn sống. Bổn tướng thề có đất trời, lấy danh nghĩa Thiên Lang thần mà thề, sẽ nhận người Ô Hoàn làm thuộc hạ trung thành nhất của ta, ngay cả khi thần linh từ bỏ ta, ta cũng không vứt bỏ các ngươi.Tất cả gnười Ô Hoàn đều lộ vẻ nghiêm trang, Thiên Lang thần trên trời không thể coi thường, lời thể này cũng giống như thần thánh cũng không thể coi thường. Người trên thảo nguyên rất ít tôn trongLang thần, ít khi lập thệ, một khi đã nói lời thề mà vị phạm người trên thảo nguyên mà biết thì sẽ trở thành kẻ thù của toàn thảo nguyên."Ta sẽ tuân thủ ước định cùng với các thủ lĩnh. Lần hành động này, nô lệ và gia súc thu được sẽ chia đôi, chia đều cho tất cả mọi người. Chỉ cần là dũng dĩ tham gia hành động lần này đều nhận được phần của mình".Tất cả người Ô Hoàn mở to hai mắt nhìn hắn. Bọn chúng quả thực không dám tin vào hai tai mình nữa.Hộ Ô Hoàn Giáo úy Đại Hán trước kia không cướp lấy đàn bà và gia súc của họ là mau lắm rồi, nhưng vị Hộ Ô Hoàn giáo úy này chẳng những không cướp của họ mà còn đem chia một nửa số đàn bà và gia súc cướp được cho họ nữa. điều này liệu có thật không?Ánh mắt Mã Dược lạnh lùng. Hắn đã đoán trước được sự do dự của người Ô Hoàn."Lần này chẳng qua chúng ta chỉ chinh phục một bộ lạc nhỏ cho nên các dũng sĩ sẽ không được phân chia nhiều nô lệ và gia súc, nhưng trong tương lai khi chúng ta chinh phục được càng nhiều bộ lạc Tiên Ti hơn, các ngươi có thể có hàng nghìn gia súc và hàng trăm nô lệ, các ngươi có muốn không?""Có!".Các dũng sĩ Ô Hoàn rối rít đáp lại.Con người ta sinh ra ai cũng có bản tính tham lam. Con người sinh ra trên thảo nguyên, không ai có thể cự tuyệt sức hấp dẫn của nữ nhân, nô lệ và gia súc. Không ai muốn từ khi sinh ra đã là nô lệ cũng giống như không ai muốn từ khi sinh ra đã là thái giám."Rất tốt" Mã Dược lạnh lùng nói: "Vậy các ngươi hãy vung đao lên, giương cung tên, theo bổn tướng và các tướng sĩ dũng mãnh Đại Hán đi thực hiện ước mơ của các ngươi"."Ngao ~~ "Ban đầu hai, ba dũng sĩ Ô Hoàn gào lên, sau đó càng có nhiều dũng sĩ Ô Hoàn tham gia cùng, loan đao trong tay chúng vung lên cao. Thấy đám dũng sĩ Ô Hoàn cuồng nhiệt đáp lại, mắt Mã Dược thoáng hiện lên vẻ lạnh lùng. Mưu kế giết các thủ lĩnh Ô Hoàn của Độc sĩ Giả Hủ đã làm cho mọi chuyện trở nên cực kỳ đơn giản. Sau khi giết chết các thủ lĩnh, rồi lại ban thưởng cho người Ô Hoàn, Mã Dược dễ dàng có được sự thuần phụccủa các dũng sĩ Ô Hoàn.Kế huyện, đại sảnh của U châu Sử bộ.Lưu Ngu sắc mặt vui vẻ nói với Lưu Bị: "Huyền Đức, xin mời ngồi!".Lưu Bị khiêm nhường nói: "Bị là người không có quan tước gì, thực không dám ngồi".Lưu Ngu nói: "Huyền Đức tuy là không quan tước gì nhưng là dòng dõi hoàng tộc, lại đã từng theo Chu Tuyển, Hoàng Phủ Tung, nhị vị tướng quân chinh phạt quân Khăn Vàng. Là công thần của Đại Hán, sao còn giữ lễ nghi như vậy? Hãy ngồi đi".Lưu Bị lại từ chối nói: "Bị thực không dám".Diêm Nhu cười hạt nói: "Huyền Đức công, không cần khách khí, xin mời ngồi".Tiên Vu Phụ không vui nói: "Mời ngồi ngài không ngồi, cứ từ chối là ý gì?"Quan Vũ mắt phương chợt khép lại. Đôi mắt hiện hàn quang, cũng khuyên nhủ: "Đại ca, đã thế anh không cần khách khí nữa, cứ ngồi đi."Lưu bị quay sang chỗ Diêm Nhu, Tiên Vu Phụ chắp tay, toát mồ hôi nói: "Vậy bị đành bêu xấu."Lưu Ngu cười ha hả, nâng chung rượu nói: "Nào Huyền Đức. Chúng ta cạn chung này".Lưu Bị cũng giơ chung lên, ngửa cổ uống một hơi cạn.Đang lúc yến ẩm, chợt thấy thái thú Thượng Cốc Khiên Chiêu vội vã tiến vào đại sảnh, tiếng bước chân dồn dập làm mọi người chú ý, Lưu Bị cũng vội nhìn vào người mới đến, chỉ có Quan Vũ mắt phượng vẫn nhắm hờ, thân vẫn thẳng băng đứng sau Lưu Bị. Có thái độ như núi đổ trước mặt cũng không biến sắc.Lưu Ngu thấy Khiên Chiêu. Hắn ngạc nhiên hỏi: "Khiên Chiêu, sao chỉ mình ngươi đến, Mã Dược đâu?"Năm ngày trước, Na Lâu lai, Phổ Phu Lô hai đạo quân phản loạn Ô Hoàn rút đi. Kế huyện không đánh mà giải vây, Lưu Ngu viết thư cho thái thú nghiễm Dương, Thượng Côc, Đại Quận cùng Hộ Ô Hoàn giáo úy MãDược cùng đến Kế Huyền bàn kế phá bọn phản loạn Trương Thuần, Trương Cử, thái thú và đô úy Nghiễm Dương đến sớm nhất, chỉ có thái thú Thượng Cốc và Hộ Ô Hoàn giáo úy Mã Dược là chưa tới.Khiên Chiêu chắp tay hướng Lưu Ngu nói: "Đại nhân, Mã Dược tự mình dẫn hai nhìn kỵ mã bản bộ và hai ngàn thiết kỵ Ô Hoàn, rời sơn khấu A Lạp đi tập kích Kim Liên Xuyên"."Cái gì?" Lưu Ngu nghe vậy thất thanh hỏi lại. Hắn lo lắng nói: "Trương Thuần, Trương Cử làm loạn. Đang lúc cấp bách như thế, Mã Dược dẫn quân tập kích Kim Liên Xuyên làm gì? Nếu chọc giận đại vương Tiên Ti Khôi Đầu, hắn sẽ dẫn quân báo thù. Tên Mã Dược này thật không biết phân biệt tốt xấu gì cả".