Hỗn Tại Tam Quốc Làm Quân Phiệt

Chương 138 : Hoàng tước rình sau (2)

Ngày đăng: 19:58 20/04/20


"Cấp báo" Đám người Lưu Ngu đang kinh hãi thì lại nghe âm thanh vang lên: "Thượng Cốc cấp báo".Lưu Ngu hít thật sau một luồng không khí rồi nói: "Nói đi".Tên tiểu giáo nói: "Hữu Bắc Bình thái thú Công Tôn Toản dẫn ba ngàn quân tinh nhuệ, đêm qua đã tới Đô Sơn Bắc Lộc. Mã Dược đã dẫn hai ngàn tinh kỵ đi nghênh đón. Hai đạo quân này sẽ gặp nhau ở Âm Phong hạp cốc"."Công - Tôn - Toản!".Sắc mặt Lưu Ngu đại biến, hắn gằn giọng nói từng từ một. Sắc mặt Diêm Nhu âm trầm. Hắn lo lắng nói: "Đại nhân, một khi Mã Dược và Công Tôn Toản liên kết người Tiên Ti nhất định không phải là đối thủ của chúng. Đại cục đã định. Vấn đề chỉ là cuối cùng chúng ta chờ xem Khôi Đầu có thể mang bao nhiêu người chạy thoát ra Đại mạc".Âm Phong hạp cốc, Công Tôn Toản đại doanh.Công Tôn Toản dẫn Công Tôn Việt, Công Tôn Phạm, Nghiêm Cương, Quan Tĩnh và những người khác ra cổng nghênh đón, phía trước bụi bốc lên mù mịt, hơn mười kỵ binh đang phi nước đại đến.Sắc mặt Quan Tĩnh biến đổi, hắn trầm giọng nói: "Không ngờ Mã đồ tể uy chấn tứ hải lại cũng là người tao nhã như thế".Ánh mắt Công Tôn Toản lộ ra vẻ đố kỵ. Hắn nói: "Còn trẻ như thế! Đúng là hậu sinh khả úy!".Trong lúc hắn đang nói thì ngựa đã phi dến trước cổng nhưng vẫn không giảm tốc độ, những tưởng sẽ va chạm vào đám người Công Tôn Toản thì kỵ sĩ trên lưng ngựa mới thắng ngựa, chiến mã nhất thời nhấc bổng nửa thân trước lên, đầu ngẩng cao hí lên một tràng dài. Sau khi hai chân trước đá lăng không mấy cái mới hạ xuống đất.Công Tôn Việt, Công Tôn Phạm tái nhợt, cả hai thấy hai chân trước của chiến mã chỉ cách Công Tôn Toản có vài thước. Từ thuở nhỏ Công Tôn Toản đã nổi tiếng khắp vùng biên cương về thuật cưỡi ngựa. Lúc này hắn nhìn thấy thế cũng không khỏi thấy ngạc nhiên, Mã đồ tể đúng là Mã đồ tể. Thuật cưỡi ngựa có thể nói là vô cùng điêu luyện (thật đáng thương Công Tôn Toản không biết Mã Dược có sự trợ giúp của bàn đạp ngựa)."Phốc."Thân hình nặng nè bay lên không rồi hạ xuống bãi cỏ, phát ra một âm thanh trầm đục. Mã Dược nhảy xuống ngựa, nét mặt tươi cười hắn vừa tiến về phía Công Tôn Toản vừa nói: "Ngài có phải là Thái thú Hữu Bắc Bình, uy danh lừng lẫy, người đương thời gọi là Bạch mã tướng quân Công Tôn Toản, Công Tôn đại nhân không?""Túc hạ có đúng là hậu nhân của Phục Ba tướng quân, Hộ Ô Hoàn giáo úy uy chấn thiên hạ, Mã Dược, tự là Bá Tề không?" Công Tôn Toản bước nhanh lên trước nghênh đón, mặt hắn cũng nở một nụ cười giả tạo, hắn cao giọng nói: "Quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên, thật đáng ngưỡng mộ".Nói xong, Mã Dược và Công Tôn Toản đưa hai tay ra nắm chặt lấy nhau. Hai người giống như cố nhân lâu ngày gặp nhau, bật cười ha hả. Cả hai đúng không hổ là hào kiệt đương thời, sau mấy lời nói xã giao tán dương nhau không khí đã trở nên thân thiện hơn rất nhiều."Mã Dược tướng quân, kia là hai bào đệ của bổn quan Công Tôn Việt và Công Tôn Phạm. Còn vị này chính là bằng hữu của bổn quan, thái thú Liêu Tây Nghiêm Cương, còn vị này là Trưởng sử Quan Tĩnh, tên chữ là Sĩ Khởi".Công Tôn Toản thân mật kéo Mã Dược đi giới thiệu đám người Quan Tĩnh với hắn. Mã Dươc lại giới thiệu Bùi Nguyên Thiệu, Quản Hợi, Chu Thương và Quách Đồ giới thiệu với Công Tôn Toản. Sau vài câu xã giao, Công Tôn Toản dắt tay Mã Dược đi vào đại doanh. Hai bên phân phó chủ khách rồi bắt đầu tiệc rượu.Chủ khách an tọa, sau ba tuần rượu. Chủ đề đàm đạo chuyển sang chiến sự với người Tiên Ti.Tiên Ti đại doanh.Bộ Độ Căn giận dữ đi vào trong trướng. hắn gần như hét lên: "Vương huynh, tên hỗn đản Kha Bỉ Năng không dẫn quân tới Mã thành. Hắn dẫn theo năm ngàn khinh kỵ binh của bộ lạc Độc Cô chạy về Mặc Bắc, vùng Thanh Thủy Xuyên"."Cái gì?" Khôi Đầu biến sắc mặt thốt lên. Hắn hỏi lại: "Ngươi nói lại lần nữa".Bộ Độ Căn mặt lộ vẻ đanh ác. Hắn nói: "Vương huynh yên tâm. Chờ đến khi cuộc chiến ở đây kết thúc, cho dù hắn có chạy đến chân trời góc biển, Độ Căn đệ cũng sẽ phải bắt được tên khốn Kha Bỉ Năng, đệ nhất định phải tự tay bẻ gãy cổ hắn, hừ"."Kha Bỉ Năng" Khôi Đầu Bột vung tay đấm xuống tấm thảm quát lớn: "Ngươi dám phản bội Bổn vương".Thủ lĩnh bộ lạc Thác Bạt, Thác Bạt Khiết Phấn khuyên nhủ: "Đại Vương, quân ta liên tiếp mấy ngày tấn công quân doanh Hán quân, thiệt hại nặng nề. Kha Bỉ Năng lại vừa dẫn bộ lạc Đôc Cô chạy tới Mạc bắc. Ba vạn đại quân chỉ còn không tới hai vạn. Hơn nữa lương khô tướng sĩ mang theo đã gần cạn. Hay là chúng ta tạm lui binh có được không?""Câm miệng!" Khôi Đầu trợn mắt đứng lên, cánh tay hắn vung vẩy giống như dã thú bị thương. Hắn rít lên: "Không được lui binh. Ai dám nói lui binh nữa bổn vương sẽ lấy đầu của người đó".Từ khi Khôi Đầu lên ngôi Đại vương đến nay, Các bộ lạc Tiên Ti ở phía đông và tây phản bội, các bộ lạc Tiên Ti ở vùng trung bộ thảo nguyên cũng không tuân theo vương mệnh. Tôn nghiêm của vương đình Tiên Ti bị uy hiếp nặng nề. Mặc dù Khôi Đầu tài năng bình thường nhưng hắn được thừa kế hùng tâm của tổ phụ Thiện Thạch Hòe. Không ngày nào hắn không nghĩ đến việc khôi phục uy danh ngày xưa, nhất hô bá ứng.Lần dấy binh xâm phạm Đại Hán này Khôi Đầu suy nghĩ rất đơn giản, hắn muốn nhờ trận chiến này tạo cho hắn một võ công hiển hách, khuất phục hoàn toàn các thủ lĩnh của các bộ tộc ở trên thảo nguyên.Tuy nhiên thực tế lại rất tàn khốc. Khôi Đầu đã điều động gần như tất cả quân đội mới tập hợp được ba vạn thiết kỵ. Hắn không ngờ lại bị mấy ngàn quân Hán phòng thủ trường thành ngăn cản. Tấn công mãnh liệt đã mấy ngày, thương vong nặng nề vẫn không tiến lên được. Nếu như cứ như thế nào rút quân quay về, uy tín của Khôi Đầu sẽ tan biến, còn việc muốn khôi phục lại uy danh như Thiện Thạch Hòe ngày xưa và khôi phục lại đại đế quốc Tiên Ti thì đó là việc không bao giờ làm được.Không thể quay về như thế được. Khôi Đầu hung hăng vung cánh tay, lạnh lùng nói: "Bộ Độ Căn, ngày mai ngươi suất lĩnh dũng sĩ bộ lạc Hoàng Kim toàn lực tấn công. Nhất định phải chiếm được đại bản doanh của quân Hán".Âm Phong hạp cốc, đại doanh của Công Tôn Toản."Khôi Đầu lên ngôi chưa lâu, chưa có uy tín. Chưa tới lúc tuyệt vọng hắn sẽ không lui binh. Đồ cho là Hoàng kim bộ lạc chính là bộ lạc cao quý nhất trong số mấy trăm bộ lạc Tiên Ti, thuộc về Vương đình, được hưởng đặc quyền, nhân số dù không nhiều lắm nhưng lại được trang bị rất tốt, thiện chiến. Ngày xưa bộ lạc này đã từng theo Thiện Thạch Hòe tung hoành trên thảo nguyên, lập nhiều chiến công hiển hách. Thực lực không thể coi thường".Nói xong một hơi, gương mặt Quách Đồ tái nhợt. Hắn cúi người khẽ ho khan mấy tiếng."Quách Đồ tiên sinh nói rất đúng, Khôi Đầu dù tài năng hạn chế nhưng hắn lại nóng lòng lập đại công để tạo uy tín cho mình. Hắn chắc chắn sẽ không dễ dàng lui binh".Trưởng sử Hữu Bắc Bình Quan Tĩnh lộ vẻ tán thưởng. Quách Đồ mới chỉ theo Mã Dược tới U châu có mấy tháng. Việc hắn nắm vững tình hình của người Tiên Ti ở Mặc Bắc như lòng bàn tay. Điều này đã làm cho người khác rất thán phục.Ánh mắt Công Tôn Toản nhìn sang Mã Dược. Hắn hỏi Mã Dược: "Mã Dược tướng quân. Nếu đúng như lời Quách Đồ tiên sinh nói thì ngày mai sẽ xảy ra một trận ác chiến. Tướng quân có cần ta dẫn quân đi trợ giúp không?"Mã Dược không trả lời mà hỏi ngược lại: "Có người thường nói: Người Tiên Ti là cái họa trong lòng của Đại Hán. Công Tôn đại nhân có nghĩ như thế không?"Ánh mắt Công Tôn Toản lộ ra vẻ hoài nghi. Hắn không biết Mã Dược hỏi vậy là có thâm ý gì. Hắn suy nghĩ một lát rồi đáp: "Nếu có một người có hùng tài đại lược, thống nhất được Mạc Bắc thì người Tiên Ti cũng là mối đại họa trong lòng của Đại Hán. Nếu vương đình suy vong, các bộ lạc Tiên Ti đánh lộn lẫn nhau thì không cần phải lo lắng".Mã Dược nói: "Công Tôn đại nhân đã từng nghĩ một khi Khôi Đầu chết, cục diện thảo nguyên Mạc Bắc sẽ như thế nào không?"Công Tôn Toản chấn động. Hắn đáp ngay không cần suy nghĩ: "Khôi Đầu chết thì đệ của hắn là Độ Căn sẽ kế thừa vương vị. Nhưng con của cố đại vương Tiên Ti đời trước và Khiên Mạn cũng đã trưởng thành. Hắn nhận được sự ủng hộ của mấy bộ lạc. Giữa hai người đó sẽ có một trận ác chiến. Còn nữa Kha Bỉ Năng là người có dã tâm, chắc chắn hắn sẽ có ý thèm muốn vương vị đến lúc đó thì thảo nguyên Mặc Bắc rộng lớn sẽ xảy ra nội chiến, chiến tranh sẽ diễn ra liên miên".Mã Dược thản nhiên nói: "Ta có ý đánh một trận, giết chết Khôi Đầu, làm cho thảo nguyên xảy ra biến loạn, hóa giải mối họa biên cương của Đại Hán. Không biết Công Tôn đại nhân nghĩ thế nào?" nguồn TruyenFull.vnMã Dược vừa nói xong. Chư tướng của Công Tôn Toản lộ ra vẻ kinh ngạc, không tin vào tai mình nữa. Công Tôn Toản cũng hoài nghi nhìn hắn, chỉ có Quan Tĩnh vẫn giữ vẻ mặt âm trầm, hắn đang trầm tư suy nghĩ. Sau một lúc lâu Công Tôn Toản mới lấy lại tinh thần, hắn hỏi Mã Dược: "Ý của Mã tướng quân muốn giết chết Khôi Đầu?"Mã Dược trả lời:"Đúng"."Nhưng Khôi Đầu là Đại vương của người Tiên Ti, giết hắn bằng cách nào?"Mã Dược nói: "Ta sẽ dùng cánh quân của Cao Thuận để làm mồi khiến cho đại quân Tiên Ti rơi vào mai phục. Hai ngàn tinh kỵ của ta và ba ngàn tinh binh của Công Tôn đại nhân sẽ mai phục ở Âm phong hạp cốc. Chuẩn bị cây khô và cỏ khô ở trong hạp cốc. Chúng ta chỉ cần chờ đến khi đại quân của Khôi Đầu vào hết trong cốc, phục binh sẽ rút ra và dùng hỏa công thì lúc đó đại sự sẽ thành".