Hỗn Tại Tam Quốc Làm Quân Phiệt
Chương 157 : Nhất định tử chiến (2)
Ngày đăng: 19:58 20/04/20
Trữ Huyền. Đại sảnh nghị sự phủ Tướng quân." Lại đây, lại đây ~~" Mã Dược sải bước đến trước tấm bản đồ địa hình quân sự U Châu treo trên vách ngoắc tay gọi các chư tướng: " Các ngươi đều lại đây, đến gần một chút."Trong tiếng kim loại va vào nhau leng keng, chư tướng nhanh chóng tiến tới gần.Mã Dược chỉ chỉ lên tấm bản đồ quân sự cao giọng nói: " Vừa rồi trước phủ tướng quân Giả Hủ đại nhân có nói, bản tướng vốn đem chuyện kỳ tập Kế Huyền để che dấu việc chạy ngàn dặm tập kích Liễu Thành, ý đồ chặt đứt một cánh tay, thậm chí cả hai cánh tay của Lưu Ngu. Lấy góc độ quân sự mà xét có thể nói mưu kế sâu xa. Nhưng xét theo đại cục thì khó tránh khỏi vì nhỏ mà mất lớn. Cái này chỉ là quan điểm của Giả Hủ đại nhân, ta muốn nghe một chút ý kiến của mọi người."Theo sự bành trướng của quân đội dưới quyền, Mã Dược càng ngày càng cảm giác được sức lực của một người là có hạn. Hắn không thể nào coi mấy ngàn tướng sĩ giống như tám trăm lưu khấu trước kia được mà chỉ huy như tay với chân! Việc bồi dưỡng các tướng lĩnh, thuộc hạ để họ có khả năng độc lập tự suy nghĩ, tự hành động đã thành nhu cầu cấp bách trước mắt.Chư tướng đều im lặng đứng nghiêm. Kỳ thật cũng là khó khăn cho bọn họ, trong mấy tướng lãnh thuộc hạ của Mã Dược, ngoại trừ Cao Thuận thỉnh thoảng đọc chút binh thư, phần lớn đều nhìn qua thì biết được là người thô lỗ. Nếu bảo cho bọn họ nói ra chuyện tí sửu dần mão thì không bằng kề dao trên cổ bọn họ mà giết cho xong.Mã Dược than thầm trong lòng cao giọng nói: " Đều không ai có thể nói được ý kiến. Thôi được, các ngươi có muốn nghe bản tướng nói một chút không?"Mọi người đều kính sợ, chỉ có Giả Hủ cao giọng nói: " Hạ quan ~~ xin rửa tai lắng nghe."Mã Dược đột nhiên giơ tay phải ra chỉ thẳng mặt Giả Hủ lớn tiếng nói: " Giả Hủ ~~ ngươi là quân sư tốt, cũng là người tốt! Nhưng ngươi quá máu lạnh, quá vô tình!"Vẻ mặt Giả Hủ lạnh đi, trầm giọng nói: " Tại sao mà chúa công nói như vậy?"Mã Dược lạnh lùng nói: " Quản Hợi chết trận, Thanh Châu doanh toàn quân bị diệt, đều là tội của thằng già Lưu Ngu. Ngươi bảo bản tướng phải nhẫn, bản tướng nhẫn như thế nào đây!? Nếu như bản tướng chịu nhẫn, ba quân tướng sĩ sẽ nhìn bản tướng như thế nào, vong hồn của Quản Hợi và ba trăm tướng sĩ đã bỏ mình sẽ đối xử với bản tướng ra sao?"Giả Hủ trầm giọng nói: " Làm người trên, phải nhịn cả lúc không thể nhẫn nhịn!"Mã Dược lớn tiếng nói: " Cút mẹ người trên đi, ai giết huynh đệ của ta, hại tướng sĩ ta thì ta liền róc thịt hắn!"Giả Hủ ngạc nhiên nói: " Vì một mối thù riêng, chúa công ngay cả hùng đồ nghiệp bá cũng bỏ đi sao?""Đcm hùng đồ bá nghiệp, mà không có huynh đệ, hùng đồ nghiệp bá làm gì? Đánh chiếm giang sơn, vậy cùng ai hưởng vinh hoa phú quý? Vì huynh đệ, vì ba quân tướng sĩ, bản tướng sẽ liều mạng. Để róc thịt thằng già Lưu Ngu, ngay cả liều mạng đến người cuối cùng, cũng tuyệt không chịu từ bỏ!"Mã Dược đột nhiên quay người lại, ánh mắt như sói nhìn qua các tướng lĩnh đang đứng nghiêm trong sảnh. Trong đó có Bùi Nguyên Thiệu đã theo Mã Dược lâu ngày. Cũng có Cao Thuận, Liêu Hóa vốn là cựu tướng lĩnh Khăn Vàng mới gia nhập làm thuộc hạ của Mã Dược. Lại có rất nhiều tướng lĩnh Ô Hoàn gần đây mới tham gia vào trong quân.Tất cả ánh mắt các tướng lãnh đều tập trung trên mặt Mã Dược, thấy được ngọn lửa nóng rực bùng cháy trong mắt các tướng lĩnh. Lời nói tràn ngập kích động của Mã Dược tựa như một mồi lửa châm vào đống củi khô, thoáng chốc khơi gợi ngọn lửa trong lòng bọn họ." Các ngươi đều nghe Lão Tử cho cẩn thận. Bất kể các ngươi là người Hán hay người Ô Hoàn, nếu bây giờ đã cùng sánh vai với nhau thì đó chính là huynh ~ đệ ~ sinh ~ tử!" Ánh mắt Mã Dược dữ dội, một ngón tay lần lượt chỉ: " Nếu có một ngày, trong các ngươi có ai chết trận thì cũng như vậy, Lão Tử sẽ thay các ngươi báo thù! Cũng đều liều mạng đánh một trận!"" Đa tạ ơn sâu của chúa công!" Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.vn" Bây giờ hãy cùng nói lớn cho ta biết, huynh đệ chúng ta bị người ta giết, có thể nhịn không?"" Không thể nhẫn nhịn!"Chúng tướng lĩnh đều hô lớn đầy vẻ kích động." Vậy phải làm thế nào?"" Giết Lưu Ngu, thề có chết cũng báo thù cho huynh đệ!"Chúng tướng lĩnh càng phát ra tiếng rống to mãnh liệt, trong mắt lộ ra sát khí." Tốt! Rất tốt!" Mã Dược lạnh lùng nói: " Bây giờ, các chư tướng tự về doanh trại, đem lời bản tướng nói hôm nay cùng với lời tuyên thệ của các ngươi nói cho quân sĩ của mình biết. Đến mai, dẫn hết đại quân xuôi nam đến Kế Huyền cùng thằng già Lưu Ngu quyết một trận tử chiến, không báo huyết cừu, thề không về."" Tuân lệnh!"Chư tướng ầm ầm đáp lời rồi quay người rời đi.Chỉ trong chốc lát, trong sảnh chỉ còn lại có ba người Mã Dược, Giả Hủ và Quách Đồ. Còn ngoài cửa, Điển Vi vai vác đôi đại thiết kích, thân hình cao lớn đứng vững như núi."Hô ~~" Mã Dược thở phào, gương mặt hòa hoãn hơn nói với Giả Hủ: " Văn Hòa, vừa rồi oan ức cho ngươi quá."" Chia sẻ nỗi lo cho chủ là phận sự của Hủ." Giả Hủ lạnh nhạt nói: " Xưng huynh đệ với nhau, cùng chung ý chí, lấy trên dưới đồng lòng ra trận đều liều chết giết địch. Điều này nói lên cách chúa công luyện quân, làm cho tướng sĩ theo mình, Hủ dù sao cũng không dám cản trở chút nào"Quách Đồ lo lắng không yên nói: " Vốn người Ô Hoàn ở Thượng Cốc chỉ có hai ngàn quân nên hạ quan cũng không lo lắng. Nhưng Liêu Tây Ô Hoàn có hơn vạn người lại vừa mới quy hàng, lòng quân chưa ổn định. Nếu như có lệnh xông lên trên chiến trường thì kết quả khó lường"Giả Hủ nói: " Chuyện cho tới bây giờ thì cũng không có biện pháp nào. Cứ thử một lần đi, cũng còn hơn gắng gượng ngồi chờ chết."Mã Dược nói: " Văn Hòa, ngươi thực sự cho là bản tướng thiếu cái nhìn đại cục mà không biết lúc này không nên khai chiến với Lưu Ngu sao?"Giả Hủ nói: " Vốn là hạ quan thực sự cho là như vậy. Nhưng mà bây giờ Hủ lại có cái nhìn khác.""À?" Mã Dược nói: "Nguyện nghe tường tận."Giả Hủ cũng không ăn nói dài dòng mà chỉ buông mấy chữ: " Thời gian không đợi ta!"" Hay cho một câu thời gian không đợi ta!" Mã Dược vỗ trán, chấn động nói: " Văn Hòa ngươi nói đúng, thời gian không đợi ta. Chúng ta không có nhiều thời giờ dây dưa tiếp với thằng già Lưu Ngu ở nơi U Châu khô cằn này. Không lâu nữa Hán thất tất suy, thiên hạ sẽ đại loạn. Quân ta phải mau chóng hợp nhất các bộ tộc Ô Hoàn, sau đó tây tiến chiếm Hà Sáo để có một căn cơ vững chắc."Giả Hủ vuốt vuốt chòm râu dê mỉm cười nói: " Chúa công cố ý tiết lộ ý định kỳ tập Kế Huyền, làm Lưu Ngu tập hợp đại quân ở Kế Huyền, lại bức bách Lưu Ngu dẫn quân bắc tiến cùng chúa công quyết chiến. Dụng ý không chỉ có muốn giết Lưu Ngu cổ vũ sĩ khí mà còn muốn mượn lần đại chiến này để rèn luyện một đạo Tinh Nhuệ Chi Sư sao?"Mã Dược nói: " Không sai."Giả Hủ nói: "Lấy chiến đấu luyện binh, đương nhiên có thể trong thời gian ngắn nhất luyện được một đạo tinh binh. Nhưng thương vong ~~ chỉ sợ cũng sẽ không nhỏ".Mã Dược nói: " Binh quý tinh mà không quí nhiều. Hơn một vạn hàng binh Liêu Tây Ô Hoàn kia nếu có thể tuyển từ trong dó được năm ngàn tinh binh thì bản tướng cũng đã hài lòng rồi."Giả Hủ nói: " Nhưng hết thảy điều đó đều phải dựa trên cơ sở có chiến thắng, giờ thì điều hạ quan không giải thích được là, chúa công tại sao khẳng định trận chiến này tất thắng?"Mã Dược nói: " Trên đời này ~~ căn bản không tồn tại chữ tất thắng, chỉ có là dám đánh hay không!"Giả Hủ nói: " Chúa công nói như vậy, nhất định có một ý nào đó."Mã Dược nói: " Văn Hòa liệu việc như thần. Tâm tư của bản tướng khó thoát được đôi mắt của ngươi. Nhưng mà có một thứ khẳng định ngươi nhất định không ngờ tới, hắc hắc hắc ~~ ""À?" Giả Hủ nói, "Hủ ~~ nguyện xin nghe cho tường tận."Mã Dược vẫy vẫy tay, nói với Giả Hủ và Quách Đồ: " Lại đây, lại đây. Văn Hòa, Công Tắc, các ngươi đều lại đây."Không lâu sau, trong đại sảnh vang lên tiếng hít hà của Quách Đồ, Giả Hủ sang sảng nói: " Chúa công dụng binh xuất quỉ nhập thần khiến kẻ khác thán phục. Hủ không theo kịp, Hủ thật sự không theo kịp. "...Kế Huyền, mười cỗ trống hành quân cỡ lớn chất cao trên xe chậm rãi chạy ra cửa bắc. Tuy là trời đông giá rét cuối tháng mười, tuyết trắng phau phau, nhưng mười tên đánh trống vẫn đứng thẳng. Trên lưng, trên cánh tay các múi thịt nổi vồng lên gân xanh chằng chịt, cầm trong tay hai cái dùi trống tròn ngắn lẳng lặng chờ đợi.Hai trăm chín mươi bảy tên lính truyền lệnh chia ra ba người làm một tổ. Mang chín mươi chín chiếc tù và sừng trâu dài ngoằng theo sát phía sau. Trong ngoài cổng hành, tinh kỳ tung bay, đao kích như rừng. Lưỡi dao sắc bén phản xạ tia sáng lạnh làm lóa mắt giữa thảo nguyên tuyết phủ lạnh cóng. Sự trang nghiêm vô tận theo cơn gió lạnh rầu rĩ thổi mãnh liệt tản ra khắp nơi.Một truyền lệnh binh cưỡi ngựa từ bên trong cổng thành phóng nhanh ra ngoài. Ánh mắt của quân đánh trống và truyền lệnh binh thoáng chốc tập trung vào lá cờ lệnh hình tam giác trong tay tên truyền lệnh binh nọ. Trong phút chốc, lá cờ lệnh được giơ lên không trung, hung hăng vẫy ba lần." Đông ~ đông đông ~ đông đông đông. "" Ngang ~ ngang ngang ~ ngang ngang ngang."Tiếng trống trận kịch liệt cùng với tiếng tù và bằng sừng trâu liên tục nổi lên chói tai, vang dội trong không trung. Trong tiếng trống trận khiến người ta thấy nhiệt huyết sôi trào đến khó thở, bốn cổng Kế Huyền rộng mở. Đội quân tham chiến đứng trang nghiêm sắp thành hàng chỉnh tề theo đội hình vuông nối đuôi nhau đi ra, thiết giáp đen sì sì trong khoảnh khắc che khuất cả thảo nguyên đầy tuyết lạnh giá.