Hỗn Tại Tam Quốc Làm Quân Phiệt

Chương 538 : Bại thối Giang Lăng (2)

Ngày đăng: 20:02 20/04/20


Bọn Giả Hủ vội vàng đứng dậy.Rèm châu được vén lên, Mã Dược mặc cẩm cừu từ bên trong đi ra, ngẩng đầu bảo mọi người: "Nào nào nào, mọi người không cần phải câu thúc như vậy, cứ ngồi xuống nói chuyện đi."Đợi Mã Dược ngồi xuống trước, bọn Giả Hủ mới dám ngồi xuống theo.Khoái Việt lúc này mới dám chắp tay nói: "Chúa công, vừa rồi khoái mã hồi báo, hai lộ thiên sư của Từ Hoảng tướng quân, Phương Duyệt tướng quân đã chia nhau bất ngờ đánh chiếm Tảo Dương, Đăng thành. Hiện tại đang nhánh chóng tiến tới sườn sau Tân Dã! Nếu không có gì bất ngờ, hai lộ thiên sư vào chiều hôm nay sẽ tới Tân Dã. Đại quân của Tào Chân đang giằng co với nhị tướng quân ở Tân Dã sẽ rơi vào trọng vây của quân ta."Mã Dược nói: "Nói vậy thì thằng nhãi Tào Chân đã trúng kế rồi?"Lý Túc nói: "Xem ra vẫn là quân sư cao hơn một bậc. Tào Chân, Giả Hủ đều không ngờ được rằng ba vạn tiên phong thiết kỵ của nhị tướng quân kỳ thực chỉ là mồi nhử. Mà bọn chúng không ngờ lại thực sự điều tập chủ lực của quân Sở tới Tân Dã để hội chiến với nhị tướng quân. Dụng ý của thằng nhãi Tào Chân không gì ngoài muốn kích bại nhị tướng quân trước để làm nhụt nhuệ khí của quân ta. Ý nghĩ này rất hay, nhưng kết qua chưa chắc đã được như ý người."Giả Hủ nói: "Nhưng cũng không được lơ là, phải biết từ Tân Dã tới Tương Dương có Dục Thủy nối liền, thủy quân Kinh châu tùy thời có thể bắc thượng để tiếp ứng.""Cô cũng không hi vọng chỉ một trận chiến mà có thể bình định được Kinh châu đâu." Mã Dược lạnh lùng nói: "Có thể ở Tân Dã giải quyết Tào Chân và Gia Cát Lượng tất nhiên là điều tốt nhất. Nếu giải quyết không được thì cũng không sao cả, lần này cô dùng ba mươi vạn đại quân hoành tảo Kinh Bắc, cũng muốn xem xem Gia Cát thôn phu chống trả thế nào?"...Tân Dã.Mạnh Đạt mặt mày bơ phờ quay về bản trận, nói với Mã Đại: "Mạt tướng vô năng, xin tướng quân trách phạt."Đối diện với quy giáp trận của man binh quân Sở, Mạnh Đạt rõ ràng là không có biện pháp, trước sau phái ba đội ký binh hòng đột phá trận phòng ngự của man binh từ chính diện, kết quả đều giết không được mà phải lui. Sau cùng không ngờ còn bị man binh bất ngờ nghịch tập một hồi, trước sau tổng công hao tổn sáu, bảy trăm kỵ binh. Sau cùng Mạnh Đạt bất lực chỉ đành thu binh quanh về bản trận."Mạnh Đạt tướng quân không cần phải tự trách." Mã Đại lên tiếng an ủi: "Quy giáp trận của quân Sở quả thật là rất khó đối phó.""Thì ra là như vậy, ha ha ha, thì ra cũng chẳng qua là như vậy!" Tư Mã Ý ở bên cạnh đột nhiên bật cười, nói với Mã Đại: "Nhị tướng quân, hiện tại có thể đại cử tiến công rồi."Mã Đại ngạc nhiên nói: "Vì sao lại như vậy?"Tư Mã Ý nói: "Vừa rồi không biết hư thực của quân Sở, do đó không thể tùy tiện xuất kích. Sự xuất kích của Mạnh Đạt tướng quân tuy không đạt được kết quả gì mà phải quay về, nhưng cũng đã thăm dò được hư thực của quân Sở. Cái mà quân Sở ỷ vào chẳng qua là quy giáp phòng ngự trận. Quy giáp phòng ngự trận này tuy rất khó đối phó, nhưng ở trước mặt trọng giáp thiết kỵ của quân ta thì lại không kham nổi một kích! Hiên tại đã nắm được rõ hư thực của quân địch rồi, tất nhiên là có thể đại cử tấn công!""Hiểu rồi." Mã Đại trầm giọng nói: "Mã Hưu nghe lệnh."Mã Hưu vội vàng giụp ngựa lên trước, nghiêm giọng thưa: "Có mạt tướng."Mã Đại nói: "Dẫn hai ngàn trọng giáp thiết kỵ, từ trung lộ đâm xuyên địch trận!""Tuân lệnh!"Mã Hưu kéo mặt nạ quỷ của đầu khôi xuống, giụp ngựa phi đi.Mã Đại lại nói: "Mạnh Đạt, Tô Tắc nghe lệnh."Mạnh Đạt, Tô Tắc vội vàng giục ngựa lên trước, ôm quyền thưa: "Có mạt tướng."Mã Đại quát: "Mỗi người dẫn tám ngàn thiết kỵ vu hồi hai cánh!""Tuân lệnh!""Tuân lệnh!"Mạnh Đạt, Tô Tắc ầm ầm ứng tiếng.Mã Đại sau cùng quát lên: "Những chư tướng còn lại thì dẫn tinh kỵ bản bộ, đột kích từ trung lộ!"...Bản trận của quân Sở.Kim Toàn thở hổn hển quay về trung quân, nói với Tào Chân: "Chúa công, mạt tượng may mắn không nhục mệnh!""Rất tốt!" Tào Chân vui vẻ gật đầu: "Tướng quân khổ cực rồi, hãy về hậu trận tạm thời nghỉ ngơi đi.""Tuân lệnh."Kim Toàn dạ một tiếng, lĩnh mệnh mà đi."Chúa công!" Đúng vào lúc này, Trương Liêu đột nhiên cười to: "Tây Lương thiết kỵ muốn đại cử tiến công, trọng giáp thiết kỵ đã xuất kích rồi!"Tào Chân giật mình, khi quay đầu lại nhìn thì quả nhiên thấy Tây Lương thiết kỵ đông nghìn nghịt đã giống như là nước sôi sôi trào, một nhánh trọng giáp thiết kỵ cả người từ đầu đến chân, thậm chí ngay cả tọa kỵ cũng được bao bọc trong thiết giáp đã từ trung quân hùng dũng đi ra. Nhánh thiết kỵ này rõ ràng là cao to hơn, cường tráng hơn cả Tây Lương kỵ binh, thậm chí ngay cả tốc độ của chiến mã cũng lộ ra vẻ vô cùng nhanh nhẹn."Tốt quá rồi!" Ngụy Duyên không nhịn được mà gào lớn: "Quân Lương trúng kế rồi, ha ha ha!""Khổng Minh." Tào Chân quay đầu lại nhìn Gia Cát Lượng, trầm giọng nói: "Tây Lương thiết kỵ trúng kế rồi!""Vâng." Gia Cát Lượng nhẹ nhàng gật đầu, trên khuôn mặt trẻ tuổi nho nhã không ngờ lại không có một tia đắc ý nào, lạnh lùng nói: "Chư tướng có thể theo kế mà hành động, không được làm rối loạn trật tự."Bọn chư tướng Trương Liêu, Trương Cáp, Ngụy Duyên, Văn Sính, Lý Nghiêm rầm rầm thưa: "Mạt tướng lĩnh mệnh."Gia Cát Lượng hạ lệnh một tiếng, quân Sở nhanh chóng bắt đầu hành động. Bạn đang xem tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vnThân binh trung quân bảo vệ Tào Chân, Gia Cát Lượng nhanh chóng lui về phía bờ sông Dục Thủy, năm ngàn quân Kinh châu do Sái Mạo suất lĩnh sớm đã ở bờ sông tiếp ứng. Bốn ngàn man bình bày thành hai quy giáp phòng ngự trận hình tròn ở chính diện, Ngụy Duyên, Trương Liêu mỗi người dẫn hai ngàn "bộ binh" bảo vệ hai cánh. Lý Nghiêm thì suất lĩnh tám ngàn "cung tiễn thủ" áp trận. Chỉ có Trương Cáp dẫn năm ngàn khinh nghị ẩn ở hậu trận, súc thế chờ phát động tấn công....Hậu trận của quân Lương.Tư Mã Ý cười lạnh, nói: "Quả nhiên không ngoài suy đoán. Thằng nhãi Tào Chân muốn dựa vào quy giáp trận để chống đỡ sự trùng kích của quân ta, hòng làm tiêu hao nhuệ khí của quân ta, sau đó thì dùng cung tiễn thủ để sát thương quân ta, đợi khi quân ta tử thương thảm trọng bị bức phải rút lui thì lại điều động khinh kỵ binh nghịch tập. Hừ hừ, nếu không có trọng giáp thiết kỵ, quân Sở có lẽ có sáu phần thắng, hiện tại thì quân Sở thua chắc rồi!""Ừ." Mã Đại gật đầu nói: "Xen ra Kinh châu có thể bình định rất nhanh.""Tướng quân mau nhìn kìa." Mã Đại vừa dứt lời, đột nhiên có thiên tướng hưng phấn gào lên: "Trọng giáp thiết kỵ đã đâm xuyên phòng ngự trận của quân Sở rồi!""Trận cước của quân Sở bắt đầu đại loạn rồi!""Quân Sở đã bị cắt thành hai nửa ở trung lộ rồi!""Mạnh Đạt, Tô Tắc tướng quân đã vu hồi tới sườn sau của quân Sở rồi!""Quân Sở chống đỡ không nổi, bắt đầu tan vỡ rồi!""Quân Sở quân lính tan rã, đang bỏ chạy tứ tán rồi!""Quân ta thắng rồi, ha ha ha, quân ta thắng rồi!"Mắt thấy quân Lương thế như chẻ tre, quân Sở quân lính tan rã, các thân binh bên cạnh Mã Đại nhao nhao hoan hô. Nhưng mày của Tư Mã ý thì lại từ từ nhíu lại, sự hội bại của quân Sở sớm đã nằm trong dự liệu của Tư Mã Ý. Nhưng thua nhanh như vậy thì có chút kỳ lạ. Tư Mã Ý lờ mờ cảm thấy một tia bất an, trong lẽ bên trong có điều gì đó gian trá?...Ở đằng xa, trên đại thuyền của thủy quân Kinh châu.Sái Mạo nói với Tào Chân: "Chúa công, quân Lương lập tức sẽ đuổi vào khoảng đất trông giữa hai cánh rừng rậm, tới lúc đó chỉ cần Vu Cấm tướng quân là Lưu Diệp tiên sinh phát động nỗ xa chặn đầu đuôi, lại thêm trong hai cánh rừng rậm này bụi gai mọc thành bụi, cây cỏ tươi tốt, kỵ binh căn bản không thể xuyên qua. Ba vạn Tây Lương thiết kỵ của Mã Đại sẽ trở thành cá trong chậu, chỉ có thể đợi giết mổ mà thôi!""Ừ." Tào Chân phấn khích nói: "Hiện tại cho dù Mã Đại, Tư Mã Ý phát giác ra điều dị thường, muốn thu binh thì cũng không thu được nữa rồi!"Sái Mạo nói: "Có thể tiêu diệt toàn bộ ba vạn Tây Lương thiết kỵ này hay không, rất nhanh sẽ thấy được kết quả thôi!""Báo..." Sái Mạo vừa dứt lời, đột nhiên có nha tướng hối hả lao lên khoang thuyền, quỳ xuống trước mặt Tào Chân, hoảng hốt nói: "Chúa công, không xong rồi, đại sự không xong rồi!"Tào Chân giật thót mình, thất thanh nói: "Sao vậy?"Nha tướng hổn hển thưa: "Thám mã hồi báo, hai nhánh Tây Lương kỵ binh đang từ Đăng thành, Tảo Dương vui hồi ra sau Tân Dã, chỉ còn cách nơi này không tới ba mươi dặm!""Cái gì?" Tào Chân nghe vậy thì thất kinh, nghiêm giọng quát hỏi: "Hai nhánh Tây Lương thiết kỵ này có bao nhiên kỵ?"Nha tướng nói: "Hai nhánh kỵ binh này ít nhất cũng phải có bốn vạn kỵ!""Hả?" Sắc mặt của Tào Chân trong khoảng khắc liền biến thành trắng bệch, quay đầu lại nhìn Gia Cát Lượng, một lúc lâu vẫn chưa nói được gì."Ài." Gia Cát Lượng thở dài một tiếng, buồn bã nói: "Cái này gọi là người có lòng hại hổ, mà hổ thì cũng có ý đả thương người. Chúng ta tính toán để tiêu diệt ba vạn kỵ binh tiên phong của Mã Đại, Mã đồ tể thì lại muốn lấy ba vạn kỵ binh này ra làm mồi nhử, dụ chủ lực của quân ta ra. Hơn nữa nắm bắt thời gian cực kỳ chuẩn xác! Mã đồ tể, Giả độc sĩ dụng binh chu đáo, quả nhiên danh bất hư truyền."Tào Chân sầm mặt xuống, hỏi: "Hiện tại nên làm thế nào đây?"Gia Cát Lượng buồn bã nói: "Hai lộ kỵ binh mà Mã đồ tể phái tới cắt đường lui của quân ta đã chỉ còn cách nơi này ba mươi dặm, khoái mã chỉ nửa tiếng là có thể tới nơi. Lúc này phát động phục kích, cho dù có thể diệt được hết ba vạn kỵ binh của Mã Đại thì chủ lực của quân ta e rằng cũng không thể thoát được vận rủi toàn quân bị tiêu diệt. Mã đồ tể tổn thất ba vạn kỵ binh thì còn có mười vạn, ba mươi vạn, mà chúa công tổn thất ba vạn tinh nhuệ này thì sẽ bị tổn hại tới căn bản..."Tào Chân nghe vậy trên mặt không khỏi hiện lên vẻ nhăn nhúm, loại cơ hội này một khi bỏ lỡ, chỉ sợ sau này sẽ không có nữa.Gia Cát Lượng chậm rãi quay đầu lại, nói với thân binh ở phía sau: "Truyền lệnh toàn quân, thủ tiêu phục kích và thiêu hủy nỗ xa, sau đó toàn quân lui về Giang Lăng."...Hậu trận của quân Lương."Hỏng rồi!" Tư Mã Ý đột nhiên thốt lên: "Rừng rậm, trong hai cánh rừng rậm ở phía trước tất có quân Sở mai phục!""Trong rừng có mai phục ư?" Mã Đại nhíu mày nói: "Trọng đại sao có thể khẳng định như vậy?"Tư Mã Ý nói: "Quân Sở bại quá nhanh, do đó có thể thấy ba vạn quân Sở ở chính diện khẳng định không phải là quân Sở chân chính. Nếu tại hạ đoán không sai, trong đó có đại bộ phận là bách tính ở trong thành Tân Dã giả trang. Còn chủ lực chân chính của quân Sở tất nhiên là mai phục ở trong hai cánh rừng rậm ở phía trước. Đợi khi kỵ binh của quân ta truy sát bại binh của quân Sở, đi qua khoảng trống ở giữa hai cánh rừng này, quân Sở tẫn sẽ đưa hết phục binh ra, giết cho quân ta trở tay không kịp!"Mã Đại đưa mắt nhìn, quả nhiên nhìn thấy quân Sở bị đánh cho tan tác đại đa số là đâm quàng chạy xiên về phía nam. Ba vạn Tây Lương thiết kỵ cũng đuổi sát không tha, mắt thấy sắp đuổi vào trong khoảng đất trống ở giữa hai cánh rừng rậm tới nơi rồi."Mau!" Mã Đại thất kinh, vội vàng quay đầu lại quát thân binh ở phía sau: "Truyền lệnh, toàn quân ngừng truy kích!""Ài, đã không kịp nữa rồi." Tư Mã ý thở dài ai oán một tiếng, âu sầu nói: "Các tướng sĩ chỉ cố truy sát địch nhân, trận hình hoàn toàn đã loạn rồi, quân lệnh đã không thể thuận lợi truyền đạt tới tai họ.""Xong rồi, xong hết rồi..." Mắt thấy mấy vạn thiết kỵ giống như là sói đói đang đuổi theo đàn dê, ào ào chạy vào trong khoảng đất trống ở giữa hai cánh rừng, Mã Đại ngẩng đầu lên nhìn bầu trời bao la, khóc không ra nước mắt: "Binh bại là chuyện nhỏ, nhưng làm tổn thương tới nhuệ khí của quân ta mới là chuyện lớn. Quay về biết ăn nói thế nào với huynh trưởng đây?"